Từ đêm nọ với Thương Thịnh đến hiện tại đã được ba ngày, mông Kiều Nhất Minh vẫn còn ẩn ẩn đau, nghĩ đến việc này, động tác gõ phím của hắn cũng tăng thêm sức lực, phát ra tiếng “Bạch bạch bạch” làm cho người ta biết hắn có bao nhiêu oán hận!
Lão Vương cách vách ý vị thâm trường nhìn hắn nói: “Người không biết nhìn vào còn tưởng cậu dục cầu bất mãn kiếm chuyện phát tiết đó?”
“Cái gì, anh có lầm hay không a! Rõ ràng là……” Kiều Nhất Minh trong một khắc không cẩn thận kéo đến ánh mắt ái muội của mọi người trong phòng.
“Tiểu Kiều, rõ ràng là cái gì a!”
Kiều Nhất Minh nhất thời nghẹn lời,“Rõ ràng là bạn gái tôi tinh lực dư thừa một chút thôi!” Mấy chữ cuối cùng y nói âm thanh phát ra đều nhỏ dần đi, nhưng y không muốn vứt đi mặt mũi của mình!
Ở bệnh viện bên này, Thương Thịnh thú vị nghĩ: “Bạn gái, đúng không!”
Tên ngốc Kiều Nhất Minh không hề biết, mỗi tiếng nói cử động của hắn sớm đã bị Thương Thịnh giám sát, ngay cả việc buổi tối hắn không ngừng kêu “Lão công lão công” Thương Thịnh cũng biết rõ! Bằng không Thương Thịnh sao có thể bỏ qua cho hắn ba ngày?
Hôm nay, không ít người cầu kinh Kiều Nhất Minh, một tên mặt trắng như y sao có thể lừa được nữ sinh, hỏi hắn làm sao khống chế được một nữ nhân có công phu trên giường thật tốt, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, thấy ngày đó Kiều Nhất Minh đi làm vác theo bộ mặt “Tính phúc”!
Kiều Nhất Minh sợ ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hon-chi-vi-thuong-ta/2866/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.