Sáng sớm, ngay lúc ánh mặt trời vừa chiếu vào, Kiều Nhất Minh ngửi thấy mùi hương đã lâu không thấy! Với bản lĩnh tham ăn của y đã sớm ngửi ra đó là mùi trứng chiên, hắn thích trứng chiên chín bảy phần, lòng đỏ trứng còn chưa chín tới rải chút muối nhàn nhạt, lại uống kèm sữa bò cùng với chân giò hun khói, thật là vô cùng phong phú!
Quả nhiên! Thương Thịnh đang thảnh thảnh thơi thơi ăn cơm ở nhà ăn, thấy Kiều Nhất Minh tới liền nhàn nhạt mở miệng:“Lại đây!”
“Ờ” - Giọng nói Kiều Nhất Minh có chút nhảy lên, hiểu biết của Thương Thịnh đối với hắn thập phần thấu triệt, nhưng mỹ thực dụ hoặc lại lớn hơn một chút!
Nhẹ nhàng bước đến, Kiều Nhất Minh ngàn tính vạn tính đi vào phòng bếp vậy mà không tính tới Thương Thịnh lại không làm đồ ăn sáng cho y, trong phòng bếp vẫn sạch sẽ như cũ, có thể nhìn ra được Thương Thịnh sau khi làm cơm đã nghiêm túc dọn dẹp qua!
Kiều Nhất Minh thuỗn mặt đi ra, khoanh tay trước ngực ngồi đối diện Thương Thịnh, cố ý kéo bàn ghế làm ra động tĩnh thật lớn, tỏ vẻ y đang bất mãn!
Thương Thịnh cười nhạo trong lòng, lại không nói toạc ra, cố ý từng ngụm từng ngụm nhai kỹ nuốt chậm!
Kiều Nhất Minh yết hầu lăn lộn! Bụng cũng phát ra tiếng kêu không đúng lúc!
Xấu hổ! Xấu hổ! Xấu hổ!
Cuối cùng, Kiều Nhất Minh rốt cuộc chịu không nổi nữa, một tay đoạt lấy ly sữa bò của Thương Thịnh Ừng ực ừng ực uống.
“Thế nào, tối hôm qua không đủ sữa bò?” Âm thanh hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hon-chi-vi-thuong-ta/2868/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.