Lúc Kiều Nhất Minh trở lại khách sạn thì phát hiện một hình bóng quen thuộc —— An Tử Khê.
“Sao cậu lại đến đây?” Kiều Nhất Minh hỏi An Tử Khê.
An Tử Khê cười trả lời:
“Bởi vì nhớ cậu a!” Ngữ khí hẵn nhàn nhạt, nhưnc mỗi một chữ lại rất có trọng lượng.
Hắn lấy trong túi giấy ra một cái khăn quàng cổ đưa đến, muốn lấy lòng Kiều Nhất Minh:
“Choàng vào đi! Trời rất lạnh, tôi biết ngay là cậu không thể tự chăm sóc cho chính mình được mà.”
Động tác của An Tử Khê xẹt qua cổ Kiều Nhất Minh, mang theo ấm áp vụn vặt, trời lạnh như vậy, có chút ấm áp cũng coi như là hưởng thụ. Kiều Nhất Minh tham luyến một tia ấm áp này, khóe miệng cũng mang theo chút tươi cười. Nhưng nụ cười này lại làm người khác hiểu lầm:
An Tử Khê cho rằng chính mình có lẽ đã bước thêm một bước lại gần Kiều Nhất Minh.
Mà Thương Thịnh, lại vì một khắc An Tử Khê đeo khăn quàng cổ chobKiều Nhất Minh mà đỏ mắt:
“A! Mình đem làm cái gì chứ!” Trong góc tường khuất tầm mắt, Thương Thịnh ném khăn quàng cổ trong tay sang một bên……
Chính xác, thời tiết lạnh, Thương Thịnh cũng vì Kiều Nhất Minh mà chuẩn bị một cái khăn quàng cổ, lúc sáng rời đi lại quên đưa, không nghĩ tới đến nơi lại gặp phải cảnh tượng như vậy……
Quỷ đi ——
Trong một quán bar, nơi mà các loại “Gà vịt” cùng nhau tụ tập. Hôm nay ông ta lại mời bọn Kiều Nhất Minh tới nơi này, một bên nói chuyện sinh ý, một bên thưởng thức các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hon-chi-vi-thuong-ta/2877/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.