Thẩm Hiên đang là sinh viên của một trường đại học với cuộc sống tự lập do ba ba yêu quý nhà mình tạo ra, đó chính là để rèn giũa cho đứa con trai bảo bối, ông chính thức cắt giảm tiền trợ cấp, tất cả mọi thứ để trang trải cuộc sống cũng như đóng tiền học đều phải do Thẩm Hiên tự mình nai lưng ra làm. Thay vì ở trong kí túc xá, Thẩm Hiên chọn dọn ra nhà trọ bên ngoài sống, mặc dù nơi này có hơi chật chội một chút, hơi tồi tàn một chút nhưng vấn đề là nó rất tiện cho cậu trong việc di chuyển đến nơi làm việc, cũng coi như cuộc sống những năm tháng này Thẩm Hiên trôi qua rất dễ chịu.
Tình cờ vào một ngày cậu dậy muộn, trên đường phóng xe như điên đi học vì mải mê gặm bánh mì mà khiến cho chính mình bị ngã bởi vấp phải một hòn đá. Cậu vốn đang tiếc rẻ chiếc bánh mì mới chỉ ăn hết được quá nửa đã bị dính bẩn thì lại nghe dược tiếng mèo kêu thật khẽ, thật nhỏ. Căn bệnh cuồng mèo khó trị nổi lên, Thẩm Hiên phát hiện ra một cục bông mềm mềm yếu ớt nằm trong bụi cỏ thật cao, có lẽ là nó bị đói liền mấy ngày rồi nhưng lại bị mắc cái tật kén ăn, ngay cả bánh mì của cậu nó cũng chẳng thèm.
Vậy là Thẩm Hiên ngày hôm đó vì một con mèo mà trốn học, tự nhủ với mình rằng đời sinh viên ấy mà, ai chẳng có vài ba lần như thế. Rồi cậu phát hiện ra rằng tiểu cục bông hình như không được bình thường cho lắm, nó thực thông minh, còn có thể hiểu tiếng người, sau đó chỉ ra ngoài một tháng liền thấy chủ của bé tìm đến, à phải nói là ba ba của ẻm. Cuối cùng Thẩm Hiên liền cam chịu trở thành bảo mẫu cho tiểu Doanh ở nhân giới một thời gian.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.