Nhìn thấy hai người có lực sát thương thật lớn kia, Thẩm Hiên quyết định lấy ngày hôm nay làm kinh nghiệm chôn vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, sau này nếu có thể ở nhà được thì không cần ra đường.
Chỉ là ở nhà không có việc gì làm, mà dị thú vĩ đại Thủy Triết đại nhân đây lại rất thích máy tính nên không thèm đếm xỉa tới cậu. Vì vậy Thẩm Hiên quyết định sẽ chơi với nhóc con nhà mình.
Thân là sinh viên thì chuyện dạy dỗ con nít không phải rất ổn hay sao?
Cậu lấy từ trong rương ra một con gấu bông cho Tiểu Duẫn.
Nhóc con vừa mới tỉnh ngủ, trên mặt còn hằn mấy lằn đỏ do đè lên gối, ỉu xìu ngáp lớn hai cái, mở to cặp mắt tròn nhìn cậu, vươn tay muốn chụp con gấu.
Thẩm Hiên vội giơ gấu bông lên cao, tiếp tục lắc lắc chọc nó.
Nhóc con không vui, chộp lấy tay Thẩm Hiên.
“Ôiiii~”
“Tiểu Duẫn đừng vội, chúng ta làm một phép tính, nếu con tính được chú sẽ cho con chơi. Có bốn quả táo, con ăn hết một nửa, vậy còn lại bao nhiêu quả?”
Nhóc con không nhảy nữa, lung la lung lay ngồi xuống, đập xuống gối nằm ba cái.
“A!”
Thẩm Hiên một tay giơ gấu lên cao một tay vuốt đầu Tiểu Duẫn.
“Chẳng phải còn lại hai quả sao? Con nít không học toán, tính không ra còn có thể gọi người giúp. Nhưng mà có gọi cha con cũng vô dụng, tính không được thì đừng hòng lấy đồ chơi nha.”
Nhóc con: “YAAAAA_______ôi!!! Cha!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-meo/3165456/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.