Chương trước
Chương sau
Thủy Triết thi triển phép thuật, trong nháy mắt mấy người đã được mang về căn phòng của Thẩm Hiên.

Chỉ có điều với Tiếu Duẫn thì hắn ôm trên tay, còn Thẩm Hiên lại bị ném đi.

Còn chưa kịp lên án ai kia đối xử bất công, Thẩm Hiên đã bị Thủy Triết đuổi ra khỏi phòng.

Nhưng nhìn bộ dáng của hắn gấp gáp như vậy, trong lòng Thẩm Hiên cũng có chút dao động.

“Tại sao Tiếu Duẫn lại đột nhiên biến hóa? Không có vấn đề gì chứ hả?”

Thủy Triết nhẹ nhàng đặt Tiểu Duẫn lên giường, còn cẩn thận sửa lại chăn mền, sau đó mới quay đầu lạnh lùng liếc Thẩm Hiên một cái.

“Vốn thời gian biến hóa của nó cũng sắp đến rồi, mà cậu lại còn cho nó xem xuân cung đồ (*) càng làm cho nó hứng thú biến thành người. Nói chung thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

(*) Xuân cung đồ = tranh xxx

Thẩm Hiên phiền muộn gãi gãi đầu: “Vậy tại sao anh lại gấp như thế? Còn đuổi tôi đi?”

Thủy Triết lạnh nhạt trả lời: “Nghe nói lúc dị thú biến hóa, nếu nhìn thấy ai thì sẽ giống như người đó, tuy nhiên lời đồn này không chắc có thể tin được, nhưng mà đề phòng trước vẫn tốt hơn.”

___Cái này là tỏ ý ghét bỏ cậu sao? Tuyệt đối là ghét bỏ cậu mà!

Thẩm Hiên không cam lòng phản bác lại.

“Anh nói cái gì chứ, hồi còn bé thầy tướng số đã nói tôi là môi hồng răng trắng, cốt cách tinh kỳ đây này.”

Thủy Triết mặt không đối sắc đem Thẩm Hiên ra đánh giá cao thấp một phen, lạnh nhạt mở miệng:

“Bọn lừa đảo muốn gạt tiền người ta đều nó như vậy.”

Bộ tôi lớn lên còn không dễ nhìn hay sao chứ?

Trán Thẩm Hiên nổi đầy gân xanh, mở miệng nói: “Lúc nảy ở tiệm sách Tiểu Hoàng, anh còn nhớ rõ đó. Ở đó toàn là mỹ nhân tuyệt sắc.”

“…”

“Nhưng mà, hình như toàn là nữ.”

“…”

Thủy Triết quay đầu lại, tập trung lực chú ý lên người Tiếu Duẫn, trên mặt ngay lập tức nghiêm nghị hẳn ra. Thẩm Hiên thừa cơ không sợ chết mà đi vào theo.

Trên giường vẫn là một cục bông nho nhỏ tròn vo như cũ, nhưng bên ngoài lại lưng lửng một tầng sương mù mỏng nhẹ.

Thủy Triết nửa quỳ trước giường, nét mặt vạn năm không đổi của hắn thế nhưng lại hiện lên một chút vẻ lo lắng.

Tuy những lời trước đó Thủy Triết đã nói chỉ là lời đồn đãi, nhưng các bậc cha mẹ cũng thường mê tín cho rằng con cái khi sinh ra nhìn ai đầu tiên thì sẽ giống người đó…chắc nó sẽ không biến thành con gái chứ…

Thẩm Hiên đột  nhiên có chút chột dạ, ho khan vài tiếng, đưa ra đề nghị: “Nếu không thì tôi lấy mấy cái poster đàn ông phong độ, à không, là tranh vẽ cho nó nhìn được không?”

Thủy Triết dùng ánh mắt nghi vấn nhìn về phía cậu.

Thẩm Hiên bước đến đầu giường bới móc trong gương đồ, lấy ra cái poster đưa ra: “Transformers.”

Thủy Triết: “…”

Tiếp túc bới.

“Ultraman.”

Thủy Triết: “..”

Ngay lúc Thẩm Hiên cho rằng Thủy Triết không nhịn được nữa, Tiểu Duẫn bỗng nhiên có biến hóa, sương mù lan toản xung quanh lại bổng nhiên tụ lại rồi nhanh chóng xoay tròn.

Bầu trời trong xanh bỗng chốc trở nên u ám, một đường sấm sét đánh xuống, nổ vang trên nóc nhà.

Trong màn sương mù chậm rãi hiện ra một hình người.

Thẩm Hiên mở to hai mắt nhìn.

Sương mù tan đi, hình người đó từ từ rõ ràng. Đấy là một đứa bé chừng ba bốn tuổi, mái tóc mềm mại đen nhánh xõa xuống mặt, làm nổi bật lên làn da trắng ngần như trân châu sáng bóng, trong đôi mắt màu hổ phách còn mang theo chút mê mang, long lanh ngấn nước, vừa vô tội lại vừa đáng yêu.

Nhưng mà điều Thẩm Hiên chú ý không phải là những thứ này, cậu có chút tò mò, hướng về cái giữa hai chân đứa bé đó xem xét, đến lúc này mới thở ra một hơi.

Thật tốt quá, có đủ hết___

Đại nhân à, rốt cục không sợ bị giết nữa rồi!

Thẩm Hiên tinh thần sảng khoái đứng dậy xoa bóp cái chân vì nảy giờ ngồi xổm nên có chút mỏi, vẻ mặt vênh váo nhìn Thủy Triết.

“Thế nào? Tôi đã nói Transformers có hiệu quả rồi mà. Đấy chính thần tượng của tôi đó.”

Đến cả một ánh mắt Thủy Triết cũng lười cho cậu, nhàn nhạt phun ra mấy chữ: “Thần tượng của cậu? Vậy cậu hãy cảm ơn hắn vì đã phù hộ mình đi.”

Thẩm Hiên đắc ý một hồi lại nghi ngờ hỏi: “Hắn đã phù hộ tôi cái gì?”

Thủy Triết lấy chăn cẩn thận bọc kín cu cậu kia lại.

“Tính mạng an toàn.”

“Haha, Thủy Triết đại nhân, anh thật sự là quá hóm hỉnh rồi.”

Thẩm Hiên ngượng ngùng rụt tay lại, lúc này mới nhớ tới bản thân mình còn chưa có gì bỏ bụng, liền lục đục đi đến nhà bếp.

Đi được nửa đường, dường như nhớ đến gì đó, hướng về phía Thủy Triết hô: “Anh chưa ăn gì phải không? Dưa chua thịt bò, hải sản, gà hầm nấm hương, anh muốn ăn cái nào?”

Cậu biết làm những thứ này sao?

Thủy Triết có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cửa ra vào, đáp: “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

Thẩm Hiên tiếp tục hô: “Là ba vị mì ăn liền đó, anh muốn ăn vị nào?”

Thủy Triết: “…”

Thẩm Hiên ăn cho đến khi cảm thấy mỹ mãn mới đi ra phòng khách, lúc này Thủy Triết vẫn đang yên lặng canh giữ bên giường.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng chỉ xuyên qua cửa mà đi vào. Đằng kia một thân áo trắng trong bóng đêm đặc biệt làm dễ làm người khác chú ý, đặc biệt kiên trì, dường như kháng cự hết thảy, lại như là gom hết tất cả những thứ vẩn đục vào người, cho thế gian một màu thuần khiết.

Cực lạnh, lại cực ấm.

Nội tâm Thẩm Hiên bỗng nhiên khẽ động, để phá vỡ không khí lúc này, cậu liền cố ý lên tiếng: “Thủy Triết đại nhân, hôm nay anh định ngủ ở đâu đây?”

“Ghế sô pha.”

___Con trai thì ngủ trên giường, còn người làm cha như hắn lại ngủ ở ghế sô pha, thật không hỗ danh là ông bố của năm mà.

Thẩm Hiên cảm giác chính mình cũng sắp bị cảm động đến nơi rồi.

Thủy Triết lại bổ sung thêm một câu: “Cậu ngủ dưới sàn nhà.”

“Cái gì? Giường lớn như vậy ngủ chung cũng được mà.”

Thủy Triêt trả lời: “Duẫn nhi vừa mới biến hóa thành công, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ. Cậu không thể làm phiền nó.”

Thẩm Hiên thoáng cái hiểu ra, nói: “Nhưng ghế sô pha phải nhường cho tôi mới đúng, đây là nhà của tôi mà!”

Thủy Triết lạnh lùng nghiêng đầu liếc qua, mở miệng: “Nhà là của cậu, nhưng cậu là của Duẫn nhi, mà Duẫn nhi lại là con của tôi.”

Đây là cái gì? Chuỗi thức ăn sao?

Nội tâm Thẩm Hiên vẫn cố chấp.

“Thủy Triết đại nhân, tuy anh không nói anh là dị thú gì, nhưng tôi thấy anh chắc chắn là tì  hưu, chỉ ăn không nhả, tuyệt đối không chịu thiệt thòi.”

Thủy Triết cười lạnh: “Hử?”

Thẩm Hiên run rẩy cả người, suy nghĩ một lát lại mở miệng: “Không phải là tì hưu, chẳng lẽ là Trư Bát Giới?”

Thủy Triết: “Cậu lại nói nhảm cái gì đó, có tin tôi đánh cậu thành Trư Bát Giới luôn không?”

Thẩm Hiên hừ hừ: “Nếu tôi bị đánh thành như vậy, lỡ Tiểu Duẫn bị tôi dọa sợ thì làm sao đây?”

Thủy Triết nhéo nhéo bàn tay non mềm của con trai mình, bình tĩnh trả lời: “Tôi không đánh vào mặt.”

Thẩm Hiên bại hoài toàn.

Thể xác và tinh thần cực độ mệt mỏi, người nào đó liền lê thân mình co ro trong một góc sô pha, sống chết ôm lấy tay vịn, đến chết cũng không buông.

Ghế còn người còn, ghế mất người mất!

Thủy Triết nhàn nhạt liếc bộ dạng của người nào đó, bước tới đứng trước cái ghế bên cạnh, ngồi  xuống.

Vốn tưởng rằng mình sẽ bị đuổi xuống dưới, thấy vậy Thẩm Hiên sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn hắn.

Thủy Triết vung tay một cái, đèn trong phòng lập tức tắt hết. Gian phòng chìm trong màn đêm đen kịt, vừa yên tĩnh lại có chút mập mờ. Thân thể san sát kề nhau, nhiệt độ không hề trở ngại mà truyền tới, khiến người ta không lo lắng.

Gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở bất an, Thẩm Hiên căng cứng mình, gian nan há miệng nói: “Anh…”

Thủy Triết nhắm mắt lại, lạnh lùng nói một tiếng: “Ngủ.”

“Tôi cũng muốn ngủ lắm, nhưng mà…” Âm thanh Thẩm Hiên buồn bực: “Cái mông cao quý của anh đang đè lên chân tôi kìa.”

Thủy Triết:..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.