Trở lại phòng trọ, Thẩm Hiên mệt mỏi ngã xuống ghế sô pha.
Vết thương trên tay trông có vẻ dữ tợn nhưng thật ra không mấy nghiêm trọng, sau khi bị Thủy Triết liếm một hồi đã đỡ hơn nhiều rồi.
Thật thần kỳ, chẳng lẽ nước bọt của hắn có chứa Vân Nam bạch dược sao!
Tiểu Duẫn nhảy xuống từ trong ngực Thủy Triết, bổ nhào vào người Thẩm Hiên, tìm tư thế thoải mái nằm xuống, có đuôi xù lông huơ một cái, quét đúng vào mặt Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên nhịn không được hắt hơi một cái, làm Tiểu Duẫn sợ tới mức nhảy dựng lên, cục bông thoáng cái đã nhảy qua ghế bên kia, co lại tròn vo, lộ ra đôi mắt vô tội nhìn cậu.
“Ha ha ha. Lá gan nhỏ quá rồi.” Thẩm Hiên ôm lấy Tiểu Duẫn, vừa vuốt lông cho nó vừa cầm tay nó hướng Thủy Triết vẫy vẫy, cười ngây ngô nói: “Có phải khi còn nhỏ anh cũng như thế này không?”
Thủy triết nheo mắt lại, không vui liếc cậu, nhưng hắn không đóng băng như mọi khi mà khí lạnh dần dần bị ánh đèn vàng ấm áp làm giảm đi mấy phần, không có mấy lực uy hiếp nữa. Một lát sau, hắn nhìn Tiểu Duẫn nói: “Đến đây nào.”
Mèo con kêu một tiếng meow mềm mại, không thèm để ý tới hắn, thoải mái nằm xuống lộ ra cái bụng nhỏ tròn vo cho Thẩm Hiên gãi gãi.
Thủy Triết: …
“Tiểu Duẫn đúng là có lương tâm, còn biết được mấy hôm nay là ai cho nó ăn~” Thẩm Hiên cười lên, tốt bụng đem con mèo đang làm nũng nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-meo/3165453/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.