Phương tướng quân vội vàng chạy lại, đỡ Phương Huyên lên, cơ thể y đã lạnh băng, mặt mày đã trắng xanh, giống như người chết đã mấy ngày. Phương tướng quân không tin vào sự thật trước mắt, ôm thi thể của Phương Huyên rống to đến mức tê tâm liệt phế. Phương Hình quỳ sụp xuống đất, nước mắt không cách nào kiềm chế được mà trào ra.
Phương gia sau một đêm trở nên tang tóc đau thương, giăng vải trắng khóc tang suốt ba năm…
…
Đây là một bộ phản xuyên, tiểu thụ chết đi và xuyên đến hiện đại, nhập vào xác một thiếu niên dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân xác để thượng vị. Công là một người cực kỳ tàn bạo, không dễ tha thứ cho kẻ lừa dối mình, cho nên ban đầu tiếp nhận thụ (khi đó còn là nguyên chủ),cũng chỉ vì muốn thụ nếm mùi đau khổ. Liệu khi Phương Huyên tới, có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của công hay không? Hay là sẽ tiếp tục một cuộc sống u ám, đau đớn như kiếp trước?