Phương gia.
Phương Chính Thiên kết thúc công tác ở thành phố H, trở về thành phố S.
Mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha, nơi lỏng cà vạt ra, ngửa mặt nhắm mắt lại.
Mẹ Phương đi ra thấy con trai mệt mỏi liền sai người pha một ly nước chanh bưng ra cho anh.
Bà ngồi xuống đối diện với anh, hỏi thăm: “Con đã ăn gì chưa?”
“Con ăn rồi, chỉ hơi mệt mà thôi.”
“Vậy uống một ly nước chanh rồi lên phòng nghỉ ngơi đi, tới giờ cơm chiều mẹ lên gọi con.”
Bà đau lòng con trai lớn ngày đêm vất vả, từ sau khi chồng mình bị tai nạn, sức khỏe cũng kém đi, không chịu được áp lực của công ty nữa, mọi gánh nặng đều đổ lên vai con trai. Bà chỉ trách con trai út quá không hiểu chuyện, nếu nó chịu học hành tử tế, bây giờ cũng có thể san sẻ với anh nó một chút rồi.
Ai, không biết bây giờ nó ở đâu, sống như thế nào, có gặp chuyện gì hay không mà mấy tháng nay không có tin tức gì hết. Làm hại bà cả ngày đều lo âu, tối đến cũng ngủ không ngon, thật là hư mà.
Thấy mẹ mình lại ngồi thẩn thờ, vẻ mặt lộ ra sự u buồn, anh biết ngay bà lại nhớ Phương Huyên, nhớ lại dáng vẻ sợ sệt của cậu nhóc kia khi nhìn thấy mình, Phương Chính Thiên vẫn không tài nào hiểu được.
Chẳng lẽ bị Tông Hiệu Đông ngược đãi?
Nếu vậy khi nhìn thấy mình nó phải vui mừng kêu cứu mới đúng chứ?
Càng nghĩ càng không thông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vo-ngoan/3260423/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.