Sáng hôm sau. Tông Hiệu Đông bước xuống lầu dùng bữa sáng. Người hầu theo lệnh phân phó trước đó, bưng bữa sáng lên phòng cho Phương Huyên. Đột nhiên, ở dưới lầu nghe một tiếng la thất thanh từ trên lầu. Tông Hiệu Đông lập tức chạy lên lầu, trong lòng thầm nghĩ không lẽ tên nhóc kia đã hiện nguyên hình, gây khó dễ cho người hầu? Quả nhiên đã đạt được mục đích liền coi mình là chủ nhân rồi sao. Đi vào phòng, người hầu sợ hãi đứng nép sang một bên. Ở trên giường, Phương Huyên vẫn nằm ở tư thế anh rời đi tối qua, trên người là những dấu vết ghê rợn khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mà lúc này, hai mắt cậu nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu. Anh vội vàng lao tới, dùng chăn quấn quanh người cậu lại, bế ra khỏi phòng, đưa lên xe, lái thẳng đến bệnh viện. Nhìn thiếu niên nhắm chặt hai mắt trên giường bệnh, hơi thở mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế gian, lông mày của Tông Hiệu Đông nhíu lại thật sâu, thật lâu sau cũng không có giãn ra. Bác sĩ mở cửa phòng đi vào. “Cũng may là cậu đưa cậu ta đến sớm, nếu không, chỉ cần chậm một chút nữa thôi thì cậu lo mà chuẩn bị cho cậu ta một cái quan tài và ba tất đất đi.” Vị bác sĩ trẻ tuổi vừa đi vào, một tay cầm cầm một xấp hồ sơ, tay còn lại nâng nâng mắt kính, liếc nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh một cái. “Bớt nói nhảm, cậu ta thế nào?” Tông Hiệu Đông cau mày gắt gỏng lên tiếng hỏi. Vị bác sĩ trẻ kia đưa xấp hồ sơ cho anh, “Cũng không có gì, chỉ bị rách vùng kín, nhiễm trùng, phát sốt mà thôi.” “Như vậy còn nói không có gì?” Tông Hiệu Đông nghiến răng nói, sau đó đưa mắt nhìn chằm chằm xấp hồ sơ. “Thương tiếc người ta thì nhẹ nhàng lại một chút, bạo lực không phải là chuyện thanh niên tốt sẽ làm.” “Ha, thương tiếc? Tôi còn muốn cho cậu ta nếm chịu nhiều đau đớn hơn như vậy nữa kìa.” Vứt xấp tài liều trong tay đi, Tông Hiệu Đông tiến gần đến chỗ Phương Huyên, đưa tay bóp cổ cậu. “Nếu chỉ là đồ chơi thì càng phải nên xài kỹ, nếu xài quá hao thì sẽ mau hư hỏng lắm đó, về sau có muốn chơi cũng không được.” Nghe vậy, Tông Hiệu Đông buông cổ Phương Huyên ra, liếc mắt nhìn vị bác sĩ trẻ kia. “Cậu càng ngày càng trở nên đen tối rồi đấy? Sao hả, gần đây có hứng thú chơi trò kích thích sao?” Tông Hiệu Đông trào phúng hỏi. “Cho xin đi, vị kia nhà tôi như thế nào bộ cậu không biết sao? Tôi là một thê nô nha, tôi không muốn dính vào mấy trò sa đọa kia đâu. Mà này, cậu cũng nên nghiêm túc tìm một người đi, đừng để tuổi già sống trong cô độc.” “Chuyện của tôi cậu đừng xen vào, nếu không còn gì nữa tôi đi trước, khi nào cậu ta tỉnh lại thì xuất viện đưa về nhà.” Tông Hiệu Đông nói xong liền xoay người rời đi. “Này, khoan đã, còn có một chuyện muốn nói cho cậu biết.” Vị bác sĩ kia gọi anh lại. “Chuyện gì?” Vị bác sĩ trẻ kia đưa cho Tông Hiệu Đông một xấp hồ sơ khác, rồi lên tiếng nói: “Đây là bản xét nghiệm lần này của cậu ta, sau khi xem qua, tôi cảm thấy có một chỗ rất kỳ lạ.” “Kỳ là ở chỗ nào?” Tông Hiệu Đông hỏi. “Lần trước kiểm tra cho cậu ta, tôi phát hiện một số tế bào trong cơ thể cậu ta đang có xu hướng chuyển đổi, hay nói rõ hơn chính là cơ thể cậu ta sản sinh ra tế bào mới, và một số tế bào cũ đã bị tiêu biến. Lúc đó, số lượng tế bào chuyển đổi khá ít, cho nên tôi cho rằng đó chỉ là hiện tượng trao đổi chất bình thường mà thôi. Nhưng mà, kết quả xét nghiệm lần này làm tôi rất bất ngờ, toàn bộ tế bào cũ trong cơ thể cậu ta đều đã bị tiêu biến, thay vào đó là một tế bào hoàn toàn mới. Trên thế giới chưa từng có trường hợp thay thế tế bào mới nào nhanh như vậy cả. Còn một điều lạ nữa… cậu đoán thử xem là gì, rất thú vị đó.” Tông Hiệu Đông nhíu mày, “Cậu đừng làm trò nữa, mau nói.” “Ha ha, cậu không tin được đâu, máu của cậu ta cũng thay đổi sang một loại máu khác luôn.” “Cái gì? Nhóm máu cũng thay đổi? Cậu không xét nghiệm lầm chứ?” Tông Hiệu Đông đưa mắt nhìn chằm chằm Phương Huyên. “Trừ phi cậu ta đã bị đánh tráo thành người khác, nếu không thì xét nghiệm của tôi hoàn toàn không có nhầm lẫn. “Không thể nào, từ lúc đưa cậu ta từ bệnh viện về, tôi luôn cho người theo dõi cậu ta. Hơn nữa cậu ta cũng chỉ vừa mới tỉnh lại từ hôm qua mà thôi, căn bản không có cơ hội đánh tráo người.” Vị bác sĩ kia trầm ngâm một lúc, đột nhiên, một bác sĩ khác từ bên ngoài tiến vào, đi tới trước mặt vị bác sĩ trẻ, nói: “Bác sĩ Hạ, xét nghiệm anh kêu tôi làm đã có kết quả rồi, nó ở đây.” “Được, đúng lúc lắm, cái này đưa tôi, cậu tiếp tục làm việc đi.” Bác sĩ kia đi ra ngoài, Hạ Lương mở hồ sơ xem kết quả xét nghiệm ở bên trong, đầu lông mày của anh ta nhíu lại. Tông Hiệu Đông ở bên cạnh thấy vậy mới hỏi: “Sao vậy?” “Tôi nghĩ không có khả năng đánh tráo người.” Hạ Lượng nhàn nhạt bỏ lại một câu. “Tại sao lại chắc chắn như vậy?” Hạ Lương đưa kết quả xét nghiệm cho anh, “Đây là kết quả xét nghiệm ADN của cậu ta, cùng kết quả lần trước hoàn toàn trùng khớp, chứng tỏ đây là cùng một người.” Tông Hiệu Đông trầm ngâm nhìn tờ xét nghiệm, thật lâu không lên tiếng. Đột nhiên, Hạ Lương lại nói thêm một câu, “Nếu sau này cậu không chơi nữa, có thể đưa cậu ấy cho tôi không? Tôi có thể nghiên cứu cấu tạo cơ thể của cậu ta một phen.” Hạ Lương vừa nói hai tay vừa chà sát vào nhau, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Phương Huyên đang nằm trên giường bệnh. “Sẽ không có chuyện đó đâu. Đã vậy, cứ làm theo lời tôi nói lúc trước, tôi đi đây.” Tông Hiệu Đông dứt khoát xoay người rời khỏi phòng bệnh. Trong đầu cứ vang lên lời Hạ Lương nói lúc nãy, không hiểu sau khi anh nghe anh ta nói muốn nghiên cứu cấu tạo cơ thể của Phương Huyên thì trong lòng vô cùng khó chịu, còn xuất hiện ý nghĩ muốn đấm Hạ Lương một cái cho hả giận. Sau đó lại không tự chủ nhớ về ánh mắt ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi của thiếu niên tối hôm qua. Tối hôm qua, biểu hiện của cậu ta là giả vờ hay là thật sự đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]