Phương Huyên thấy bản thân đang trôi nổi lênh đênh, xung quanh là một mảng trắng xóa, cũng không có bất kỳ ai.
Chẳng lẽ mình đã chết thật rồi, còn đây là cõi âm ti? Nếu thật như vậy thì quá tốt, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cuộc sống tủi nhục đau khổ kia rồi.
Đi lang thang một lúc, phía trước vẫn là khoảng không vô định. Cậu dừng lại, trong đầu nghĩ vì sao đi lâu như vậy rồi không thấy hồn ma, hoặc con quỷ nào, quỷ môn quan cũng không thấy đâu.
Nếu không tìm thấy quỷ môn quan, sao cậu có thể đi trình diện đây, lỡ như trở thành cô hồn dã quỷ thì phải làm sao? Nếu như là vậy cũng không sao, cậu sẽ trở về thành Trương Dương, quay về phủ Tướng quân, phù hộ thân nhân của mình cả đời bình bình an an.
Đang lúc suy nghĩ miên man, cậu phát hiện ở phía trước có một điểm sáng, cậu vội vàng đuổi theo điểm sáng đó. Đột nhiên, ánh sáng đó to dần, bất ngờ, cậu nhìn thấy một con bạch cẩu đang lao nhanh về phía cậu. Cậu sợ tới mức té xuống đất. Con bạch cẩu kia bổ nhào lên người cậu, nhe hàm răng nhọn hoắc ra, lúc nó sắp cắn vào cổ cậu thì đột nhiên cậu mở to mắt.
Tinh thần của cậu vẫn chưa ổn định lại, lồng ngực cứ phập phồng lên xuống, cho đến khi đau đớn trên người kéo cậu về thực tại.
Đây là… phòng mới của cậu mà.
Hóa ra lúc nãy chỉ là giấc mơ, cậu chưa chết.
Vẫn còn sống…
Buồn bã rũ mắt xuống, vừa mới thử cử động một cái thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vo-ngoan/45653/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.