Tiếng gọi làm Phương Huyên giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang tiến tới với vẻ mặt tức giận. Cậu hoảng sợ đứng dậy trốn ra sau lưng anh.
Tông Hiệu Đông cũng quay lại nhìn, thấy người tới là ai thì sắc mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Quay sang nhìn phương huyện đang bị dọa sợ, nhẹ nhàng trấn an cậu, nhỏ giọng nói: “Huyên Nhi đừng sợ, anh ta là anh trai của “Phương Huyên”, có anh ở đây, anh ta sẽ không dám làm gì em đâu.”
Anh xoay người lại, che Phương Huyên ở phía sau.
Phương Chính Thiên đi tới trước mặt hai người bọn họ trước mặt hai người bọn họ, liếc nhìn Phương Huyên đang trốn ở phía sau.
“Tông tổng làm vậy là sao? Không phải lúc trước anh nói chưa từng gặp em trai của tôi sao?”
Nói xong, Phương Chính Thiên định đưa tay bắt lấy tay của Phương Huyên, thế nhưng, Tông Hiệu Đông đã nhanh nhẹn bắt lấy tay của anh ta.
“Cảm phiền Phương tổng đừng động tay động chân.” Tông Hiệu Đông lạnh mặt nói.
“Nó là em trai của tôi, lần trước tôi tới tìm anh, anh nói chưa từng gặp, bây giờ hai người lại đi chung với nhau, anh còn ngăn tôi đưa nó đi, anh có ý gì đây?”
Phương Chính Thiên hầm hầm nhìn Phương Huyên, “Cậu ra đây cho tôi, đáp được lên người đàn ông cho nên rất kiêu ngạo đúng không, mẹ đã vì cậu khóc hết nước mắt, bây giờ đã đổ bệnh luôn rồi, cậu không thấy xấu hổ hả, cậu có còn lương tâm không vậy?”
Phương Huyên bị anh ta rống cả người run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vo-ngoan/45661/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.