Đứng ở dưới phòng khách, Tông Hiệu Đông đứng thật lâu không động đậy, trong đầu toàn nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Nếu như Phương Huyên không phải Phương Huyên, vậy không phải anh đã trả thù sai người sao?
Một tháng trước… Khốn kiếp! Vậy mà anh lại khiến người mình yêu chịu khổ, khiến cậu sợ hãi anh, về sau phải làm thế nào bây giờ? Thật đáng chết mà!
Hôm nay, dì Trần theo lên bà chủ mang canh tự tay nấu tới cho cậu chủ uống, vừa đi vào cổng đã thấy anh vò đầu bức tóc, vẻ mặt có vẻ như đang rất rối rắm, sau đó, đột nhiên anh tự đưa tay tát mình một cái.
Bà hoảng hốt vội vàng chạy lại hỏi thăm, “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
“Không sao cả.” Sắc mặt của anh lại lạnh nhạt như bình thường.
“Vậy à. Đây là canh bà chủ nấu, bảo dì mang tới cho cậu.”
“Ừ.” Anh đáp một tiếng, định xoay người đi vào trong.
“Dì vào thăm Huyên Huyên được không?” Dì Trần ngập ngừng hỏi, bà biết cậu chủ không thích Phương Huyên, luôn làm cậu bị thương, cho nên cũng không chắc anh có chịu cho bà vào thăm Phương Huyên hay không nữa.
“Em ấy đang bệnh, không tiện gặp người.”
Ai, quả nhiên là vậy, “Cậu chủ à, bà già này có lời muốn nói với cậu, dì biết con thích con trai, quen con trai cũng không là gì, nhưng mà Huyên Huyên nó còn nhỏ, lại từ dưới quê lên, cái gì cũng không biết, nếu con không thích nó thì để nó đi đi, đừng làm khổ nó nữa.”
“Dưới quê lên? Ai nói dì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vo-ngoan/45658/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.