Chương trước
Chương sau
Ngồi vào trong xe, cậu đưa mắt nhìn xung quanh cái hộp này, khoảng cách hai người ngồi quá gần khiến cậu có hơi bất an, cố gắng ngồi nép về phía cửa xe, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, cậu không có can đảm rút ra, đành mặc cho anh nắm.
Xe khởi động chạy đi, Phương Huyên cảm thấy cả người chùng xuống, còn có chút buồn nôn. Lắc lắc đầu xua đi cảm giác khó chịu kia, đột nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một viên giống như thuốc tròn tròn trong suốt, còn có mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra.
“Ngậm vào, đừng nuốt.” Anh lên tiếng nói.
Cậu đưa tay không bị nắm ra định nhận lấy cái viên thuốc tròn kia thì anh lại đưa sát nó vào miệng cậu hơn. Không còn cách nào, cậu đành há miệng ngậm lấy.
Vừa vào miệng, vị chua liền lan tỏa khắp khoang miệng, đầu lông mày của cậu nhíu lại, cái mũi chun chun nhăn nhó, trông rất buồn cười.
Nhìn bộ dạng này của cậu, khóe môi của anh cong lên, dùng chút sức kéo tay cậu một cái, làm cậu ngã dựa lên người anh, anh vòng tay qua ôm lấy vai cậu. Ừm, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Bất ngờ bị anh ôm, Phương Huyên có hơi lúng túng, muốn vùng ra nhưng bả vai đã bị anh nắm chặt, hai má của cậu càng nóng hơn, cả người cậu cứng lại, ngồi im để mặc anh ôm.
Viên thuốc kia từ đâu rất chua, nhưng ngậm một hồi lại có vị ngọt, hơn nữa cảm giác buồn nôn khi nãy cũng đỡ hơn nhiều, mà lúc này, trong lòng cậu lại nảy sinh một loại cảm xúc xa lạ, khiến cậu vừa sợ hãi muốn tránh, vừa luyến tiếc không muốn rời. Bất giác, cả chính cậu cũng không biết, khóe môi của mình đã cong lên từ lúc nào.
Xe chạy được một lúc thì dừng lại, do bị Tông Hiệu Đông ôm nên suốt quãng đường đi mắt cậu chỉ đặt lên cái ghế ngồi bằng da, bên ngoài có cái gì, cậu căn bản không biết tới.
Lúc dừng hẳn trước cửa nhà hàng, Tông Hiệu Đông mới buông cậu ra, tự mình xuống xe trước, rồi kéo tay cậu đi ra.
Phương Huyên vừa bước ra ngoài thì đã bị cảnh người tới người lui này dọa sợ, nép người vào phía sau Tông Hiệu Đông.
Cảm giác được cậu bất thường, anh liền quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Cậu chỉ lắc lắc đầu, cái đầu nhỏ càng cúi thấp hơn, giống như muốn chôn cả cái đầu của mình vào trong áo vậy.
“Ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu như vậy sẽ dễ bị tật đó.”
Anh dùng ngữ điệu nói chuyện tự cho là mềm mỏng nhất nói với cậu. Phương Huyên cũng nghe lời ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy đám người đông đúc ở xung quanh thì lại không tự chủ tiếp tục cúi đầu xuống.
Anh nghi hoặc nhìn cậu, sao biểu hiện của cậu nhóc này giống tự kỷ quá vậy, chẳng lẽ có bóng ma tâm lý? Là do anh tạo ra cho cậu hay sao?
Khẽ thở ra một hơi, anh buông bàn tay đang nắm lấy cậu ra, ôm cả người cậu vào lòng, mà cậu cũng phối hợp chôn cả cái đầu vào ngực anh, để anh dẫn đi.
Đi thẳng một mạch tới phòng bao đã đặt trước, Phương Huyên cũng không ngẩng đầu nhìn loạn xung quanh mà ngoan ngoãn đi theo anh.
Trong phòng bao đã có vài người đến, đang nói nói cười cười với nhau, khi thấy Tông Hiệu Đông tới thì đều đồng loạt đứng dậy chào đón.
Nhưng khi thấy trong ngực anh đang ôm một người thì lập tức hội bạn thân nhảy ra tra hỏi.
“Này, không ngờ cậu còn đưa người đẹp theo đó, tiểu mỹ nhân trong ngực là ai mà giấu kín quá vậy?” Người nói chuyện là một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, nhưng lại mỉm cười gian manh nhìn chằm chằm Phương Huyên trong ngực Tông Hiệu Đông.
Anh buông cậu ra, Phương Huyên liền tránh ra sau lưng anh.
Cả đám người thấy vậy đều ngưng cười, một người đàn ông đi tới, hỏi: “Không phải cậu chơi luôn cả người bị tự kỷ đó chớ, nhìn bộ dáng hình như chưa đủ tuổi, này, cậu cần thì tôi giới thiệu cho vài người, đừng ăn bậy, sẽ ở tù đó.”
Anh liếc nhìn người kia một cái, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy đã đủ tuổi rồi, chỉ hơi sợ người lạ mà thôi.”
Sau đó quay sang mỉm cười nói với Phương Huyên, “Huyên, đây là bạn bè của tôi, đừng sợ.”
Hai mắt của cậu sáng lấp lánh nhìn anh, trong lòng có chút nhộn nhạo, đây là lần đầu tiên anh mỉm cười với cậu, còn đặc biệt dùng ngữ điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với cậu nữa. Tim của cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình, Tông Hiệu Đông không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, đưa tay xoa đầu cậu, mặt mày đều là ý cười.
“Hai người thôi đi, biết hai người tình cảm, nhưng đừng đứng trước thiên hạ phóng túng như vậy chứ, có biết ở đây còn có người độc thân không?” Mỹ nữ gợi cảm bất mãn nói.
“Tình Tình à, nếu chướng mắt người ta tình tứ thì mau chóng kiếm cho mình một người đàn ông đi, rồi sau đó show ân ái chọc mù mắt chúng tôi.” Hạ Lương ôm vai người yêu cười nhạo nói.
Tần Dữ Phong thụt cùi chỏ vào bụng anh ta, không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, quay sang nói với Tông Hiệu Đông, “Xem ra lần này cậu thật sự nghiêm túc rồi, chúc mừng cậu, mà cậu trai trẻ kia trông quen lắm, chúng ta từng gặp nhau sao.”
“Cậu ấy là Phương Huyên.” Anh nhàn nhạt bỏ lại một câu.
“Cái gì?” Cả đám người, ngoại trừ Hạ Lương ra, đều đồng loạt rống lên.
Lý Tình Tình khó tin nói: “Cậu không đùa chứ, sao cậu ta có thể là Phương Huyên.”
“Tôi nghe nói cậu ta đáp vào người cậu, không ngờ vậy mà cậu lại dính thật, cậu, cậu…” Chương Từ trừng mắt nhìn Phương Huyên ở sau lưng anh.
“Còn giả bộ nai tơ sợ hãi, cho rằng chúng tôi không biết danh của cậu sao? Bước ra đây cho tôi.”
Tính tình Chương Từ thẳng thắng, lại có chút ngốc, cho nên vừa nghe cậu là Phương Huyên liền cho rằng bạn mình bị lừa, muốn lôi cậu ra chất vấn.
Phương Huyên bị dọa sợ đỏ mắt phát khóc níu chặt lấy góc áo của Tông Hiệu Đông, không ngừng tránh né.
Anh vội bắt lấy tay của Chương Từ, “Cậu dừng lại đi, đừng dọa cậu ấy sợ.”
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tần Dữ Phong nhịn không được hỏi.
Lại quay sang nhìn người yêu của mình, anh đập một phát lên đầu Hạ Lương, “Anh cũng sớm biết rồi phải không, còn không chịu thành thật khai báo?”
Bị anh gõ đau, Hạ Lương bất đắc dĩ liếc nhìn Tông Hiệu Đông, nói: “Chuyện của cậu ta anh làm sao biết chứ, anh chỉ điều trị cho cậu Phương đây hai lần mà thôi, những chuyện còn lại anh không biết gì đâu.”
“Điều trị, cậu ta bị bệnh gì sao?”
“Khụ, là một căn bệnh khá lạ, bây giờ cậu ấy không quen các người.”
Tông Hiệu Đông quay sang kéo Phương Huyên ra, “Bọn họ chỉ có chút hiểu lầm thôi, ra chào hỏi mọi người đi.”
Phương Huyên rụt rè đi ra, nhìn mấy người trong phòng một cái, sau đó đưa hai tay lên, chắp vào nhau, đưa ra trước ngực, “Phương Huyên xin ra mắt các vị.”
“…”
“Phụt! Ha ha!”
“Đông à, cậu thật sự rất có khả năng đó, một thiếu niên ương ngạnh, vào tay cậu mới mấy tháng đã biến thành mèo con ngoan ngoãn, nhưng mà hình như đầu óc lại có vấn đề rồi, đi học theo động tác trong phim cổ trang, đúng là cười chết tôi.”
Chương Từ mất hình tượng ngồi xổm xuống đất ôm bụng cười, những người khác cũng bật cười, ngoại trừ Tông Hiệu Đông
Phương Huyên bị cười nhạo không hiểu lý do, hoang mang nhìn anh.
Thấy trong mắt cậu hiện rõ vẻ mờ mịt, anh mỉm cười xoa đầu cậu, sau đó quay sang nói với người phục vụ ở trong góc, “Cho đồ ăn lên đi.”
“Dạ.” Người phục vụ nhanh chóng rời đi.
Mọi người ngồi vào chỗ ngồi, bàn chuyện rôm rã các thứ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phương Huyên chỉ cúi đầu ăn, không nói chuyện, nhưng động tác ăn lại vô cùng ưu nhã, hoàn toàn hơn hẳn đám con cháu thế gia là bọn họ.
Hạ Lương đưa mắt nhìn cậu một cái, sau đó liếc mắt nhìn sang Tông Hiệu Đông, đúng lúc anh cũng nhìn qua, hai người trao đổi một ánh mắt xong liền dời đi.
Tần Dữ Phong thoáng nhìn thấy bọn họ lén lút, trong lòng âm thầm ghi nhận, chờ về nhà rồi sẽ dụng hình bức cung Hạ Lương.
Nhìn cậu từ tốn ăn từng chút một, Chương Từ lại âm dương bát quái cười nói, “Này, anh bạn nhỏ này của cậu đáng yêu như vậy, tôi cũng có một người thì tốt rồi, hay cậu cho tôi mượn chơi mấy ngày đi có được không?”
Vừa nói xong, bàn ăn liền im lặng như tờ, Lý Tình Tình đạp mạnh vào chân anh ta một cái, khiến anh ta la lên oái oái, “Cậu làm gì đá tôi?”
“Cậu muốn chết phải không, dám mượn người của Đông?” Lý Tình Tình nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, anh ta mới phát hiện các ánh mắt đều nhìn về phía mình, đặc biệt là ánh mắt muốn giết người của Tông Hiệu Đông.
Anh ta lập tức rút cổ lại, “A ha, tôi chỉ nói đùa một chút thôi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm đó.”
“Phải không? Muốn mượn cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu ấy đồng ý thì có thể thôi.”
Nói xong, anh đưa mắt nhìn Phương Huyên đang run lẫy bẫy, cúi đầu nắm chặt khăn trải bàn ở bên cạnh, ánh mắt sâu thêm vài phần.
Tần Dữ Phong lên tiếng giải hòa, “Từ chỉ nói giỡn thôi, cậu đừng tưởng thật, cậu coi cậu nhóc kia đang sợ kìa.”
“Mọi người cứ từ từ dùng, tôi đi trước.” Vừa dứt lời anh liền đứng dậy, thuận tay kéo Phương Huyên theo, đi ra ngoài.
“Cậu coi cái miệng thối của cậu đó, Đông giận rồi kìa.” Lý Tình Tình trừng mắt nhìn anh ta.
“Tôi chỉ nói chơi thôi, ai biết cậu ta giận thật chứ.”
“Xem ra lần này Đông hãm sâu thật rồi, lần sau nhớ giữ miệng, tính tình của Đông thế nào đâu phải cậu không biết, cẩn thận cậu ta xử bắn cậu đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.