Xe ngựa chạy trên con đường uốn lượn khúc chiết, hướng về phía mặt trời lặn chầm chậm chạy. Tư Không Vịnh Dạ xốc bố liêm lên, lại nhìn tường thành uy nghiêm, phóng khoáng chìm trong bóng chiều mờ nhạt, bừng tỉnh cảnh sắc trong mơ. Trước kia y cho tới bây giờ không từng thích nơi này, chính là hiện tại phải rời khỏi, lại đột nhiên có chút lưu luyến.
Không phải vì phú quý phồn hoa bên trong, mà bởi vì bên trong hoàng cung lạnh như băng đó, có một đoạn tình yêu cùng ký ức khắc cốt minh tâm với Tư Không Viêm Lưu. Tư Không Vịnh Dạ nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, dưới trời chiều hạ rạng rỡ long lanh. Cũng thế, vô luận như thế nào, y vẫn cùng người mình yêu ở bên nhau.
Chiếc xe ngựa nhỏ rời xa hoàng cung lộng lẫy, xa nơi thị phi, hoàng quyền tranh chấp. Thật may là Vịnh Dạ và A Viêm đã rời được khỏi nơi đó, đối với A Viêm hẳn là quyết định khó khăn bởi hắn có bao trách nhiệm, bao hùng tâm nhưng ra đi vì ái nhân thì hắn cũng không tiếc. Đối Vĩnh Dạ, hoàng cung chỉ là nơi y cùng A Viêm có bao kỉ niệm ngọt ngào, nơi tình yêu của họ nảy nở rồi đơm hoa kết trái. Hình ảnh giọt nước mắt long lanh trong nắng chiều hạ rạng rỡ đã khép lại câu chuyện của họ thật đẹp.