“Ngoan, hoàng nhi, đến đây! Đến đây với mẫu phi” Oánh phi nhẹ nhàng gọi Tư Không Vịnh Dạ cách đó không xa, cười dịu dàng, nàng ngồi xuống, ôm bé vào lòng.
Tư Không Vịnh Dạ nhìn thấy nàng, mắt di chuyển một chút, tập tễnh bước đến giấu mặt sau một cây cột, một lát sau, đột nhiên vươn đầu, vẻ mặt cười thoái mái, khuôn mặt non nớt tựa hồ như đóa bạch liên thuần khiết đang hé nở, hai đồng tử nhuộm màu mực lóe lên ánh sáng, trông như một viên thủy tinh lấp lánh trong dòng nước.
Nhìn thấy vẻ mặt khờ dại của con, Oánh phi đau lòng vô hạn.
Cắn chặt môi dưới, khuôn mặt trắng xinh kia ánh lên một tia sầu, lệ tràn khóe mi, ướt đẫm tay áo trắng thuần.
Lúc này Oánh phi sớm đã chẳng còn giống một quý phi dáng vẻ ung dung mà đầy hoa mỹ, búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh , phấn son không điểm, lộ ra thập phần thảm hại.
Dù vậy, mỹ mạo của nàng vẫn khuynh quốc khuynh thành như xưa.
Tư Không Vịnh Dạ chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nghiêng đầu một bên, ánh mắt khó hiểu nhìn Oánh phi, như không hiểu vì sao nàng buồn bã.
Đi tập tễnh đến trước mặt Oánh phi, Tư Không Vịnh Dạ vươn những ngón tay non nớt bé nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Oánh phi, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Mẫu ~ mẫu phi, đừng ~ khóc ~” răng vẫn còn chưa mọc đều, Tư Không Vịnh Dạ cố hết sức để nói, từ ngữ cũng có chút mơ hồ không rõ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-ha-trien-mien/5721/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.