Chương trước
Chương sau
Cung môn* trùng điệp, tĩnh mịch quanh co, giống như không có  điểm cuối.

Triều đường huy hoàng rực rỡ, đại thần trong triều chia làm hai bên, cúi đầu lặng im không nói.

Toàn bộ trong triều đình im lặng vô cùng, cây kia rơi xuống cũng có thể nghe được.

“Hoàng Thượng, vi thần bắt đầu đo lường tính toán.” Trương thiên sư trong tay cầm một la bàn màu vàng, nhắm mắt lại, thấp giọng niệm vài tiếng chú ngữ.

Trong tay lão kim nhỏ màu bạc trên la bàn giống như đã bị lực lượng vô hình nào đó khua động, bắt đầu điên cuồng chuyển động.

Thiên sư chú ngữ trong miệng càng niệm càng nhanh, trên trán bắt đầu toát ra tinh mịn mồ hôi, thân thể bắt đầu run rẩy rất nhỏ.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi nhìn màn này, khóe miệng mang theo một tia lạnh làm cho người ta không phát hiện được, Trương thiên sư giả thần giả quỷ làm cho hắn từ trong lòng thấy hèn mọn.

Trong triều đủ loại quan lại bắt đầu thấp giọng nghị luận, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trương thiên sư, nín thở chờ đợi, chờ mong kết luận kế tiếp của lão.

Trương thiên sư ánh mắt đột nhiên mở, hai mắt trợn lên, gắt gao nhìn thẳng la bàn trên tay, phát ra một tiếng rống giận không có ngữ điệu.

Chúng quan viên bị một tiếng rống to này của lão thình lình làm cho hoảng sợ, nhất thời, toàn bộ trong triều đình lại an tĩnh lại.

Kim đồng hồ dừng lại, Trương thiên sư thở phào  một hơi.

Dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán, Trương thiên sư đối Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, yêu nghiệt trong cung làm xằng làm bậy ở vị trí hướng đông trong cung.”

“Nga? Kia cụ thể cung điện nào mà?” Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt “Kích động” , thậm chí trực tiếp từ trên long ỷ, trong thanh âm tràn đầy vội vàng.

Trương thiên sư nhìn la bàn trong tay, sờ sờ râu dài hoa râm, mở miệng nói “Ân, này, vi thần cũng không có thể chuẩn xác thuyết minh, nhưng là, la bàn trong tay vi thần sẽ chiếu sáng phương hướng chính xác, chỉ cần đi theo chỉ dẫn của nó, định có thể tìm tới vị trí yêu nghiệt kia.”

“Ân, như vậy, hiện tại hành động đi.” Tư Không Viêm Lưu khẩn cấp tiêu sái hạ cầu thang, mặt mang vẻ vui sướng, đối với chúng thần nói: “Chúng ái khanh cũng theo chúng ta cùng đi đi.”

“Vâng, Hoàng Thượng.” Trong triều đủ loại quan lại vội vàng gật đầu đáp lại.

Vì thế, đoàn người đi theo  Trương thiên sư, theo phương hướng la bàn chỉ dẫn mà đi.

~~~~~~~

Đoàn người cuối cùng đứng trước một cung điện nguy nga lộng lẫy, trước đại môn có hai ***g đèn toản ánh sáng ra, làm ba chữ trên biển “Cửu Hoa Cung” trước đại môn càng to rõ ràng nổi bật hơn, dưới ánh sáng đong đưa, mấy người … thấy chữ thiếp vàng kia lóe ra u quang đen tối.

Tư Không Viêm Lưu sắc mặt khó coi, thanh âm lãnh liệt như hàn băng: “Ái khanh nói nơi đó chẳng lẽ chính là tẩm cung của trẫm? Hay là, trẫm còn giữ phần tử phản loạn nào?”

Trương thiên sư sắc mặt không thay đổi, nhìn la bàn trong tay, ánh mắt nhìn thẳng hắn, không hề sợ hãi mở miệng: “Hồi Hoàng Thượng, nơi la bàn chỉ chính là nơi này, không hề lầm.”

“Nga? Kia thật muốn nhìn yêu nghiệt thiên sư nói rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Tư Không Viêm Lưu không giận phản cười, lập tức đi vào.

Tư Không Viêm Lưu không hạ lệnh, chúng thần do dự rốt cuộc có nên theo vào hay không. Vì thế, ánh mắt đều nhìn Trương thiên sư vẻ mặt khí định thần nhàn.

Chỉ thấy lão mang theo mỉm cười thản nhiên, cước bộ nhẹ nhàng đi theo  Tư Không Viêm Lưu vào trong.

Trọng thần thoải mái, đi theo cước bộ của lão, cùng nhau tiến vào Cửu Hoa cung.

~~~~~~

Tư Không Vịnh Dạ chưa ngủ, y luôn luôn thức khuya.

Mọi người vừa tiến đến, liền thấy y ngồi trên giường, ánh mắt hờ hững nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Vịnh Dạ, còn chưa ngủ a!” Tư Không Viêm Lưu đi qua, thói quen bắt đầu muốn ôm y.

“Hoàng Thượng! Trăm triệu không thể!”

Trương thiên sư đột nhiên âm lượng thanh âm tăng lớn truyền đến, hai người đồng thời thân thể chấn động, quay đầu, vẻ mặt kinh nghi nhìn lão.

Trương thiên sư tiến lên từng bước, nhìn trong ánh mắt Tư Không Vịnh Dạ mang theo sát khí không chút nào che dấu, vươn tay, chậm rãi chỉ vào y: “Hoàng Thượng! Hắn chính là yêu nghiệt gần đây trong cung làm xằng làm bậy!”

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, nhất thời toàn bộ Cửu Hoa cung tràn ngập  tiếng nghị luận.

“Trương ái khanh không thể nói bậy, hoàng tử của trẫm, làm sao có thể là yêu nghiệt nhiễu loạn cung đình được!”

Tư Không Viêm Lưu kiềm chế lửa giận trong nội tâm, cực lực dùng ngữ khí bình thản đối lão mở miệng nói, chính là trong con ngươi tối tăm vài phần che dấu không được sát khí hết sức dày đặc.

“Vi thần không có nói quàng, hắn có yêu nghiệt hay không, vi thần lập tức nghiệm chứng cho ngươi xem.”

Không chờ Tư Không Viêm Lưu mở miệng, Trương thiên sư liền nhẫn nại không được, bay thẳng đến chỗ bọn họ.

Trương thiên sư khi tới gần bọn họ, kim la bàn liền bắt đầu kịch liệt rung động, phương hướng kim la bàn vẫn ở phương hướng Tư Không Vịnh Dạ mà lắc lư, không có nghiêng qua hướng khác.

“Hoàng Thượng, ngươi xem kim la bàn, hoàn toàn là chỉ phương hướng của hắn, này chứng minh vi thần nói hoàn toàn không sai lầm.” Trương thiên sư chỉ vào la bàn trong tay, vẻ mặt như mình không có nói sai.

Tư Không Viêm Lưu cười nhạt, trên mặt mang một tia châm chọc tươi cười: “Chỉ bằng một la bàn bé nhỏ kia, liền nhận định hoàng tử của trẫm chính là yêu nghiệt ăn thịt người, Trương thiên sư rất hoang đường.”

Trương thiên sư mở miệng dục biện, Tư Không Viêm Lưu khoát tay: “Thôi, thôi, trò khôi hài này cũng nên kết thúc đi , chúng ái khanh về trước đi.”

“Hoàng Thượng!” Trương thiên sư đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ánh mắt kiên định: “Thỉnh Hoàng Thượng cho vi thần một cơ hội, vi thần chắc chắn chứng minh cho Hoàng Thượng xem, vi thần không có nói dối.”

Trương thiên sư thái độ bám riết không tha làm cho Tư Không Viêm Lưu nổi trận lôi đình, vừa định mở miệng quát lớn, Tư Không Vịnh Dạ lôi kéo ống tay áo của hắn, gật gật đầu, mở miệng nói: “Để cho hắn nghiệm chứng một chút đi, ta không muốn bị người khác hoài nghi.”

Tư Không Viêm Lưu nỗ lực trấn định cảm xúc một chút, ánh mắt phức tạp nhìn y.

“Được rồi.” Sau một lát, Tư Không Viêm Lưu rốt cục mở miệng đồng ý.

“Chính là ~~” Tư Không Viêm Lưu trong ánh mắt nhìn về phía Trương thiên sư có hơn vài phần đen tối: “Nếu ngươi dám xúc phạm tới Vịnh Dạ, trẫm sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Tư Không Viêm Lưu ngữ khí hung ác làm cho đủ loại quan lại ở đây không tự kìm hãm được run lên một chút. Trương thiên sư lại vẻ mặt hưng phấn dập đầu một cái: “Hoàng Thượng anh minh, vi thần thề với trời, trước khi chưa xác định Tứ điện hạ có phải là … yêu nghiệt hay không, tuyệt đối không mảy may thương tổn ngài ấy.”

“Ân, trẫm đã biết.” Buông ra Tư Không Vịnh Dạ trong lòng ra, Tư Không Viêm Lưu lùi qua bên cạnh mấy bước, vẻ mặt đề phòng nhìn lão: “Như vậy, ngươi bắt đầu đi.”

Trương thiên sư đứng dậy, chậm rãi dạo quanh Tư Không Vịnh Dạ một vòng, đột nhiên nhớ…đến ý thức được gì đó, đối Tư Không Viêm Lưu nói: “Hoàng Thượng có thể lui xa một chút không ạ, nếu không lúc vi thần thi pháp , sẽ bị nhuệ khí trên người Hoàng Thượng quấy rầy, mất đi pháp lực vốn có.”

Tư Không Viêm Lưu đè nén lửa giận nội tâm, sắc mặt xanh trắng thối lui đến trước chúng thần.

~~~~~~

Trương thiên sư vây quanh Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi chuyển  vòng, hai mắt trừng trừng, gắt gao nhìn thẳng y.

Tư Không Vịnh Dạ trên mặt không lộ vẻ gì, nội tâm lại một trận cười nhạo: muốn dựa vào áp lực tâm lý làm ta sợ? lão tử xưa nay trời không sợ, đất không sợ, tố chất tâm lý cực kỳ tốt.

Trương thiên sư vòng vo vài vòng quanh y, làm y có điểm choáng váng đầu, tầm mắt hạ  xuống, không cẩn thận nhìn thấy trong lúc ngón tay lão hơi hơi chà xát không ngừng có chút bột phấn màu trắng rơi xuống.

Đây là? Tư Không Vịnh Dạ cảnh báo bỗng nhiên xao vang, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh, gắt gao theo dõi tay lão ấy.

Một mùi thơm nhè nhẹ truyền đến, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đột nhiên cả kinh: mê dược!

Chính là, Tư Không Vịnh Dạ còn chưa phát ra thanh âm gì, thân thể liền mềm nhũn, trực tiếp té trên mặt đất, thần trí mơ hồ.

Trong phút chốc hoàn toàn mất đi ý thức, Tư Không Vịnh luôn luôn đối mê dược miễn dịch Dạ nội tâm trăm tư không kỳ giải được: thế nào còn có mê dược có thể mê đảo ta?

Tư Không Viêm Lưu sắc mặt đột biến, Trương thiên sư tựa hồ sớm đoán được: “Hoàng Thượng đừng vội, chân tướng lập tức sẽ công bố , hiện tại, thỉnh Hoàng Thượng hạ lệnh tắt đèn đi.”

Tuy rằng đã muốn giận tới cực điểm, Tư Không Viêm Lưu vẫn là hạ lệnh tắt đèn.

Mọi người có chút không rõ dụng ý của lão, nhưng nhìn đến Tứ điện hạ liền ngã xuống như vậy, nội tâm vẫn là phi thường kinh ngạc.

Chốc lát đăng hỏa tắt đi, mọi người không khỏi thật hít một hơi lãnh khí, một vài đại thần nhát gan sợ tới mức trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất.

Chỉ thấy trong bóng tối, chung quanh thân thể Tư Không Vịnh Dạ đang nằm vật xuống trên đất phiêu đãng một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt, nhẹ nhàng trôi nổi, còn không ngừng chuyển động tới lui, chiếu lên toàn bộ phòng một màu xanh lam quỷ dị, loại hình ảnh quỷ dị này, làm cho người ta tóc gáy đứng ngược ~~~

Hết chương thứ ba mươi lăm

*cung môn: cửa cung, cánh cổng cung đình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.