Lúc bé Cố Ngôn Chi tận mắt chứng kiến cái chết thảm của mẹ, lại lưu lạc trở thành ăn mày được cô bé Vương An An tốt bụng cứu giúp. Sau anh trở về nhà thì tâm lý bất ổn rồi sinh ra nhân cách thứ 2, cứ thế bị tống qua nước ngoài. Anh nhớ về cô bé nhỏ muốn báo ân nhưng nhớ sai địa chỉ nên gửi nhầm tiền về nhà hàng xóm.
Gặp lại An An cả hai nhân cách bắt đầu mâu thuẫn và không chịu sự khống chế của nhau nữa. Một Cố Ngôn Chi siêu cuồng công việc, làm gì cũng trật tự rõ ràng, lạnh nhạt, độc miệng không ai bằng lại còn gian xảo. Một Uông Uông ngây thơ trẻ con, khéo léo và yêu thương An An hơn bất cứ thứ gì khác. Thế là hai nhân cách bất hòa. An An lúc đầu chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy mình đúng là xui xẻo, tốt bụng cứu người còn bị người ta hưởng lợi mà không biết. Bây giờ người muốn báo ân xuất hiện thì lúc nóng lúc lạnh, xoay cô như chong chóng. Buổi sáng mới gặp anh thì bị cái miệng độc kia dìm chết không thương tiếc. Đến tối gặp thì anh lại như đứa trẻ nhỏ cười ngốc nghếch và bám theo cô mọi lúc, lại yêu thương xem cô như bảo vật trân quý của mình.
Biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra khi hai nhân cách cứ thay phiên nhau đụng độ An An. Một ghét, một thích cực kỳ thú vị. Nhưng cho dù là ở nhân cách nào đi nữa thì An An vẫn luôn có một vị trí tốt đẹp trong lòng mỗi người. Chỉ là cách quan tâm chăm sóc yêu thương có khác nhau mà thôi. Đặc biệt khi An An bắt đầu phát hiện bị bệnh ung thư thì cả hai nhân cách đều phát huy vai trò của mình. Một lý tính giúp An An vững tin mà chữa bệnh. Một cảm tính cho An An thấy tình yêu và sự an ủi. Nhờ thế, An An mới có thể từ từ từng bước đi đoạn đường dài cùng căn bệnh nan y này.