Vương An An hét lên cho thỏa, nhưng khi nhìn vào điện thoại mới biết Cố Ngôn Chi ở đầu kia đã cúp điện thoại từ lúc nào rồi. Vương An An hít một hơi thật sâu, trong lòng cô tự biết nói như vậy có thể hả giận nhưng còn sau này.... Vừa nghĩ tới khoản chi phí sửa chữa khổng lồ, lại thêm ba mẹ cô mặt ủ mày ê, Vương An An cảm thấy thật áp lực. Nhưng cô là loại người thích mềm không thích cứng. Bình thường cô đối với người khác rất tốt, nhưng gặp loại ỷ thế hiếp người như thế này, cô thật sự không muốn nhân nhượng. Nói trắng ra là, nếu đối phương là người phân rõ phải trái, Vương An An nguyện ý chủ động tới tận nhà xin lỗi, ai bảo mình sơ ý làm xước xe người ta chứ. Nhưng loại người như Cố Ngôn Chi, nếu thật sự muốn dựa vào chuyện này để ép cô nghe lời, bán thân v...v... thì dù chết cô cũng không đồng ý. Tên Cố Ngôn Chi không biết xấu hổ kia cho rằng đây vẫn còn là xã hội cũ, có thể bắt nạt người lương thiện sao? Có điều Vương An An đã bằng này tuổi rồi, mặc dù tự biết mặt mũi mình không tệ, nhưng cô vẫn thấy có chút nghi ngờ, không nhịn được mà chạy đến chiếc gương to soi trái so phải. Cô cùng lắm chỉ được gọi là xinh xắn thôi, tuyệt đối không đủ trình độ ‘Quốc Sắc Thiên Hương'. Vương An An cau mày suy nghĩ, cảm thấy cái tên Cố Ngôn Chi chết tiệt kia, mặc dù rất xấu xa, nhưng cái mặt đấy mà trang điểm lên thì chắc chắn xinh đẹp hơn cô gấp mấy lần. Đàn ông có gia cảnh tốt như vậy, cũng sẽ đói khát đến mức ấy sao? Vương An An đang soi gương, mẹ cô thấy cô gật gù hả hê soi gương, không biết đã nghĩ được cách xin lỗi người ta chưa liền tức giận mắng cô mấy câu. Vương An An thuận miệng nói: "Mẹ, con có xin lỗi Cố Ngôn Chi cũng vô dụng, anh ta muốn dựa vào việc sửa xe mà ép con lấy anh ta...." Vừa dứt lời, mẹ cô suýt nữa phun cả quả táo ở trong miệng ra, lập tức vỗ cho Vương An An một cái, quát: "Muốn chết hả? Soi gương xem con ngốc thế nào, đang nằm mơ giữa ban ngày à, người ta mà thèm để ý con sao.... Lại còn ép lấy cơ đấy.... Con không muốn xin lỗi thì cứ việc nói thẳng, tìm lý do làm gì...." Vương An An cũng cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, liếc mắt soi gương, cũng không biết do Cố Ngôn Chi là mắt mù hay nhân phẩm có vấn đề, nếu không nhiều hoa tươi như vậy không chọn, lại đi chọn một cô gái giống ‘cỏ đuôi chó’ như cô. Dù sao thì ‘nước dâng đất chặn, binh tới tướng chặn’ thôi! Ra sao thì ra! Buổi tối vừa ăn cơm vừa xem TV, đến khi Vương An An định đi ngủ, chợt nghe trong hành lang có tiếng động. Sau đó có người gõ cửa nhà cô. Vương An An mơ màng đi tới trước cửa, hỏi một tiếng. Cô cứ nghĩ là nhà hàng xóm bên cạnh thôi. Kết quả khi đối phương đáp lời Vương An An liền giật mình. "An An là anh...." Hả? Giọng này? Không phải là giọng Cố Ngôn Chi sao? Miệng Vương An An biến thành hình chữ O, cô hít sâu, kéo giật cửa ra, trong lòng suy nghĩ, không phải tên Cố Ngôn Chi kia quá giận nên đến tìm cô gây phiền toái chứ! Kết quả vừa mở cửa ra, Vương An An đã hóa đá ngay tại chỗ. Cố Ngôn Chi đứng ở ngoài cửa, rõ ràng là một người đàn ông cao tận 1m8, ánh mắt và động tác lại giống như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, đôi mắt sợ sệt ướt át nhìn cô. Mấy lời trách móc Vương An An định nói lập tức nghẹn ở cổ họng, không biết làm sao, dường như không tài nào mắng được. Mẹ Vương An An cũng ra xem ai gọi cửa, vừa nhìn thấy ngoài cửa là Cố Ngôn Chi, bà Vương liền vội vàng vui vẻ đón Cố Ngôn Chi vào nhà. Trong lòng Vương An An buồn bực, không hiểu sao Cố Ngôn Chi lại chạy tới đây. Cô tò mò quan sát tên Cố Ngôn Chi này, phát hiện quầng mắt người này càng ngày càng đen. Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Vương An An đang nhìn mình, Cố Ngôn Chi liền mỉm cười nhìn lại cô, ánh mắt rõ ràng là đang lấy lòng cô . Vương An An rất không khách khí trừng mắt nhìn lại. Tên Cố Ngôn Chi này thật kỳ quái, không kiêu ngạo chút nào, ngược lại còn ngại ngùng đứng ở phòng khách. Mẹ Vương An An khách sáo mời anh ta ngồi, anh ta cũng không chịu ngồi, giống như chú chó nhỏ tội nghiệp nhìn Vương An An. Giống như chỉ khi Vương An An gật đầu, anh ta mới ngồi. Hơn nữa Vương An An còn chưa kịp nói gì, Cố Ngôn Chi đã vô cùng thành khẩn xin lỗi cô. Nói anh ta vốn cũng không muốn như vậy, đối với anh ta mà nói Vương An An là rất người quan trọng. Cố Ngôn Chi cho dù tự làm hại mình cũng sẽ không muốn làm tổn thương Vương An An, còn có anh ta nhất định sẽ bảo vệ Vương An An.... Vương An An đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, nhưng nghe anh ta nói xong lại ngẩn ra. Hơn nữa thái độ của Cố Ngôn Chi cực kỳ tốt. Thân hình anh ta cao ráo nên để xin lỗi thành khẩn, Cố Ngôn Chi còn cố ý khom người. Vương An An hóa đá mất mấy giây, có câu nói ‘không đánh người cười’, lúc trước cô quả thật bị Cố Ngôn Chi chọc tức, nhưng thái độ bây giờ của Cố Ngôn Chi tốt như vậy, quả thực khiến Vương An An không biết nên làm sao. Sau khi Cố Ngôn Chi nói mấy lời xin lỗi xong còn vô cùng chăm chú nhìn cô: "An An, anh vẫn luôn nhớ chuyện khi xưa, nếu như không có em, anh đã không còn ở trên đời này nữa rồi...." Vương An An không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ mấy người nói lời dịu dàng. Thế nên anh ta nhẹ nhàng mấy câu, Vương An An liền không tức giận nổi nữa. Hơn nữa ba mẹ Vương An An đều đang ở đây, thư khiếu nại hồi sáng đã hù dọa bọn họ, giờ Cố Ngôn Chi lại tự mình giải thích khiến hai người vô cùng mừng rỡ, cũng không quan tâm tên Cố Ngôn Chi này hành động trước sau có đồng nhất hay không. Hai người vừa thấy chuyện có cơ hội chuyển biến tốt đẹp liền vội lôi kéo Vương An An hùa theo nói, “Các bác không trách cháu, chuyện như vậy nhà bác cũng có trách nhiệm, cháu không cần khách sáo như vậy.” Vương An An không biết phải làm sao, luôn cảm thấy chuyện này thật kỳ quặc. Hơn nữa ánh mắt Cố Ngôn Chi nhìn Vương An An rất không bình thường, tựa như muốn nhìn thấu toàn bộ con người cô. Cho dù Vương An An cúi đầu hay ngẩng đầu hay nhìn nơi khác, Cố Ngôn Chi sẽ vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Nhìn đến mức tóc gáy cô dựng hết cả lên. Cuối cùng cô không nhịn được, trước mặt ba mẹ mình lại không dám nổi giận, chỉ có thể mượn cớ đã khuya, muốn đuổi Cố Ngôn Chi đi. Kết quả ba mẹ cô lại kiên quyết bắt Vương An An tự mình đi tiễn Cố Ngôn Chi. Không còn cách nào khác, Vương An An đành phải đi theo Cố Ngôn Chi xuống tầng. Đèn trong hành lang đã hỏng nửa tháng nay, Vương An An cầm đèn pin trong nhà ra soi cho Cố Ngôn Chi. Trong khi đi, Vương An An vừa đưa Cố Ngôn Chi đi ra ngoài, vừa nghĩ xem Cố Ngôn Chi rốt cuộc muốn làm gì. Hai người im lặng đi xuống, nhưng Cố Ngôn Chi lại không hề có ý rời đi. Bên cạnh chung cư vừa khéo có khu tập thể dục công cộng. Lúc này đã không còn ai tập, Vương An An có nhiều thắc mắc cần hỏi nên chủ động dẫn Cố Ngôn Chi đến phía máy tập thể dục. Cô hỏi thẳng: "Cố Ngôn Chi, anh đang muốn đùa giỡn tôi phải không?" Cố Ngôn Chi hơi nghiêng đầu, dù là ánh mắt hay động tác đều giống một thiếu niên chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt. Vương An An bị anh ta nhìn, mặt bất giác trở nên đỏ bừng. Cô vội vàng che mặt, làm ra vẻ nghiêm túc. Nhưng Cố Ngôn Chi lại lí nhí như tỏ tình: "Anh không hề đùa, Anh.... Thời gian của anh không nhiều, anh không có nhiều thời gian yêu đương.... Nhưng sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ đối xử tốt với em, có em ở đây.... Anh mới cảm thấy tim mình còn đập...." Vương An An hoảng sợ lùi lại mấy bước. Dù cô gặp phải yêu râu xanh cũng không sợ, trực tiếp đạp một phát khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn là được, nhưng nghe lời thâm tình đến quá đáng này, cả người cô vừa nổi da gà lại vừa cảm thấy mắc ói. Nhưng dù cô lùi một bước vẫn không thoát được, Cố Ngôn Chi lập tức bắt lấy tay cô, trước khi Vương An An kịp phản ứng, anh ta vội nói: "Anh nhớ không lầm, trong lòng bàn tay em thật sự có một vết sẹo này ...." Vương An An đang cảm thấy anh ta thật buồn nôn, định hất ra, nhưng vừa nhìn vào mắt Cố Ngôn Chi, Vương An An liền ngẩn người. Cô không biết nên dùng từ gì để hình dung cặp mắt kia, một người đàn ông trưởng thành sẽ không có ánh mắt như vậy, ánh mắt kia quá mức hèn mọn, tựa như van xin vậy. Cố Ngôn Chi cầm bàn tay cô giống như đang nâng báu vậy cực kỳ quý giá. Dù là ánh mắt hay giọng nói đều vô cùng dè dặt: "Là ở đây à...." Anh ta ngẩng đầu lên, dường như ký ức ùa về, không chắc chắn lắm, hỏi: "Lúc đốt pháo hoa, chẳng may bị bỏng phải không...." Thật ra vết sẹo ấy qua nhiều năm đã không còn quá rõ nữa rồi. Nhưng những lời này của Cố Ngôn Chi vẫn khiến Vương An An nhớ lại. Đó đúng lần đó cô mang cậu bé ăn xin kia đi mừng năm mới, chẳng may bị bỏng tay. Lúc ấy cô không dám nói cho ba mẹ, sợ ba mẹ không bao giờ để cho cô đốt pháo hoa nữa. Cô dùng tuyết lạnh xoa dịu vết thương, còn bảo cậu bé ăn xin tiếp tục đốt cho cô xem.... Vương An An không biết làm sao, cô có một loại ảo giác giống như Cố Ngôn Chi trước mắt này chính là cậu bé ăn xin năm đó. Dường như thời gian không hề chia cắt bọn họ. Anh ta vẫn là cậu bé vô cùng ỷ lại cô, thích đi theo sau lưng cô. . . . . . Vương An An thật ra luôn tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho một bé trai có hoàn cảnh tốt như vậy lưu lạc bên ngoài lâu như thế? Nhưng khi cô hỏi, Cố Ngôn Chi lại không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Vương An An đăm đăm, nói: "Đúng rồi, khi đó em gọi anh là gì?" Vương An An dĩ nhiên còn nhớ rõ, khi đó cô hỏi tên nhưng anh ta kiên quyết không chịu nói. Cuối cùng cô liền nói đùa, gọi anh ta là Uông Uông. Kết quả sau mấy lần gọi đùa, cậu bé ăn xin kia lại thật sự thích cái tên đó.... "Uông Uông." Đó là cách gọi cực kỳ trẻ con. Một tiếng gọi đơn giản như vậy lại khiến toàn thân Cố Ngôn Chi run lên. "Em cứ gọi anh là Uông Uông đi." Cố Ngôn Chi chợt bước tới trước mặt Vương An An, gần tới mức hô hấp có thể phả trên mặt Vương An An, giọng nói khẽ run: "Anh không phải là Cố Ngôn Chi gì đó, anh chỉ là Uông Uông của em thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]