Buổi tối bình an vô sự, nhưng tới nửa đêm, Vương An An cảm thấy có người ôm cô. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy Uông Uông ngủ như một đứa trẻ, vẻ mặt ngây thơ ôm cô vào lòng.
Mặc dù cảm giác có hơi là lạ, nhưng nhìn gương mặt bình yên của Uông Uông lúc ngủ, cuối cùng Vương An An cũng không đẩy anh ra.
Sáng hôm sau, Vương An An mơ hồ nghe thấy tiếng mặc quần áo. Cô dụi dụi mắt, nhìn rèm cửa sổ bên trái giường đã được kéo lại, nhưng vẫn thấy thấp thoáng ánh mặt trời bên ngoài.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, cô ngái ngủ ngồi dậy.
Đồng thời não cũng bắt đầu hoạt động.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Uông Uông không biết đã dậy từ lúc nào.
Hơn nữa anh còn đang đứng bên giường nhanh chóng mặc quần áo.
Mặc quần áo, thắt lưng, cổ áo, tay áo, vừa mặc vừa sửa sang chỉn chu.
Vương An An không ngờ nhìn đàn ông mặc quần áo lại vui mắt đến vậy, nhưng cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Bộ quần áo Uông Uông mặc hôm qua không phải đã được giặt đang để trên bàn hong khô sao?
Hơn nữa bộ quần áo bây giờ anh đang mặc hình như không giống bộ hôm qua?
Trong khi cô còn đang tự hỏi thì Uông Uông quay đầu lại, vừa thắt cà vạt vừa nhàn nhạt liếc cô một cái.
Anh máy móc nói: “Sáng này tôi còn phải đi họp, tôi đã bảo trợ lý mang quần áo đến, quần áo của cô trên sofa. Sau khi thay đồ xong, cô đến phòng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hai-mat-cua-toi/63443/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.