Cô đã từng gặp phải một số kẻ không biết liêm sỉ, nhưng chưa gặp ai không biết liêm sỉ đến mức này. Thế mới nói trên đời luôn có một số kẻ đáng khinh đến vô hạn mà.
Vương An An giận dữ, quả nhiên có một vài kẻ lúc nào cũng thèm đòn. Cô lập tức vung tay lên. Có câu ‘đánh người không đánh mặt’, nhưng lúc nổi nóng rồi thì đánh vào mặt mới hả dạ nhất.
Vương An An đưa tay túm tóc Tống Vi Vi, động tác của cô rất nhanh, vừa túm được cô ta liền tát cho hai phát vào mặt.
Bốp bốp hai cái đánh cho Tống Vi Vi tối tăm mặt mũi.
Vương An An vừa đánh vừa nói: "Này thì vất vả, này thì khổ cực. Chiếm công lao của người khác lại còn vất vả cơ đấy? Cô không được đi học à? Ăn cướp để được đi học còn dám kêu khổ lắm. Cô không nghĩ đến chuyện mình cướp của người khác sao! Hèn hạ!"
Vương An An càng nghĩ càng giận, chủ yếu là do Tống Vi Vi cũng đã từng gặp cậu bé ăn mày đó. Khi ấy cô ta cứ nhìn thấy cậu ta là tránh thật xa, thế mà người ta vừa biến thành thiếu gia nhà họ Cố là lại lập tức kêu vất vả khổ cực học cái này học cái kia vì người ta....
Lúc này, Vương An An lại nghĩ tới chuyện khi xưa. Năm đó mỗi sáng cô đều dành một phần bữa ăn sáng cho cậu bé kia. Đa phần là hai người chia nhau, nhưng cả hai đều ăn nhiều nên hôm nào cũng ăn không đủ no. Cô còn có thể về nhà ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-hai-mat-cua-toi/63436/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.