Đứng ở trước mặt cậu âm dương quái khí là Đào Hân, oan gia trong nghề, họ vẫn luôn ngứa mắt đối phương. Bây giờ cậu nghỉ việc rồi, tên đó đến đây hẳn là muốn leo lên đầu cậu đây mà. Lê Hạo nhịn không được chửi thầm chết tiệt. Tuy rằng rất muốn một đấm đánh nát cái mũi giả của người đối diện. Nhưng đánh người thì phải bồi thường, cậu chỉ còn cách nhịn xuống. Nhìn bên cạnh, mới phát hiện phía sau Đào Hân là một thanh niên đứng khúm núm. Thanh niên cao gầy, cộng thêm mi thanh mục tú, cũng được xem là dễ nhìn. Đáng tiếc chỉ biết khúm núm sau tên này, bộ dáng như con chim cút, hỏng cả hình tượng.
Nhét một bàn tay vào túi, cậu đẩy kính mắt, tao nhã nói: "Đào ca nói đùa, em ư, gần đây tự mở văn phòng, nào so được với Đào ca." Lê Hạo nhìn về phía thanh niên sau Đào Hân, ngoài cười nhưng trong không cười, nịnh nọt mà nói: "Vị này là Nguyên Sướng đi, tôi lúc trước thấy cậu trong 《Thần tượng một trăm điểm》,không biết cậu nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong hình, Đào ca có đôi mắt thực tinh tường, có thể tìm ra được mầm tốt như vậy. Tiền đồ vô hạn lượng nha." Đào Hân vội ho một tiếng, anh ta tuy không vừa mắt Lê Hạo, nhưng dù gì là công việc, chỉ có thể rủa thầm, chứ không dám thật sự cùng Lê Hạo xé rách mặt.