Chương trước
Chương sau
Mùa hè mưa nhiều, Nghiêm Trạch và Lê hạo vừa tiến vào nội thành Lâm Thị liền bất hạnh gặp mưa to. Do trời mưa to kẹt xe hai người liền đến muộn ba giờ.

Vốn Lê Hạo dự tính cậu cùng Nghiêm Trạch tới Lâm thị hẳn là chạng vạng sáu giờ, vừa vặn ăn cơm. Nhưng do kẹt xe, chờ Lê Hạo xuống xe, chậm rãi tới quán rượu nhỏ nơi cậu hẹn với Lê Chính Thù, thì Lê Chính Thù đã muốn ăn hết thất thất bát bát.

Lê Chính Thù chính là bị Lê Hạo lấy cớ “Có chút chuyện về mẹ muốn nói với cha” mà lừa đi ra, mà không hay biết Lê Hạo mang theo Nghiêm Trạch. Mắt thấy qua giờ ăn, ông cũng không khách khí với con ruột, trực tiếp ăn một mình, chừa lại cho Lê Hạo cơm thừa canh cặn.

Ai ngờ chờ đến lúc Lê Hạo tới, ông mới giật mình kinh khủng phát hiện, hàng này thế mà lại mang theo tôn đại thần Nghiêm Trạch cùng tới!

Lê Chính Thù dám hố con mình, nhưng đối Nghiêm Trạch thì lại khách khí có thừa, vội vàng mặt cười kêu phục vụ khách sạn mang lên một bàn đồ ăn mới. Nếu người không biết nội tình nhìn vào, sợ là không biết ai mới là con ruột ông, Lê Hạo hay Nghiêm Trạch đây.

Để lại Nghiêm Trạch một người một bàn ăn cơm, Lê Chính Thù vội ra hiệu với Lê Hạo, đi ra bên ngoài nói chuyện.

Ra khỏi phòng, không đợi Lê Hạo nói trước, Lê Chính Thù đã nói một câu làm Lê Hạo hết nói nổi.

– Con không phải nói với ta là có chuyện với mẹ con sao?

Lê Chính Thù tìm trong túi mình lôi ra một điếu thuốc.

– Tại sao lại dẫn theo Nghiêm Trạch?

Lê Hạo nhún vai:

– Vì sao lại không được dẫn theo anh ấy tới? Tôi lần này tới tìm ông, là vì chuyện của Nghiêm Trạch.

– Ngươi cái đồ nhãi con vì một nam nhân mà dám lừa lão cha ngươi.

Tay Lê Chính Thù cầm điếu thuốc run nhè nhẹ.

– Ai, lớn liền không giữ được.

Lê Hạo: “….”

Ho khan một tiếng, Lê Hạo ý bảo cha mình đứng đắn một chút:

– Đừng nói chuyện này nữa, tôi chỉ muốn hỏi, vì để Nghiêm Trạch kí hợp đồng với phòng làm việc của tôi, ông đã thỏa thuận cái gì với Nghiêm Trạch? Tôi lúc trước hỏi ông, đánh chết ông cũng không chịu nói, không còn cách nào nữa, tôi chỉ có thể tìm tới ông mặt đối mặt nói.

Lê Chính Thù nổi giận:

– Nói thì cứ nói đi, tại sao lôi chuyện mẹ con ra?

Khóe miệng co rút, Lê Hạo nói:

– Nếu tôi nói thẳng với ông là nói về chuyện Nghiêm Trạch, ông có chịu ló mặt ra không?

Lê Chính Thù: “….”.

Đứa con của mình tại sao chỉ số thông minh bỗng nhiên cao như vậy?

Do dự nửa ngày, Lê Chính Thù thấy Lê Hạo mang bộ dáng không hỏi cho ra nhẽ thì không bỏ qua, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

– Thỏa thuận này dính nhiều nhân quả lắm. Tiểu Hạo, ta có giải thích chỉ sợ con không hiểu, nhưng mà… ta có thể nói với con chuyện này, chuyện này có liên quan tới truyền thừa của Lê Gia chúng ta.

Lê Hạo nheo nheo mắt.

Cậu nhớ rõ, lão cha nhà cậu là một tên thần con làm việc không đàng hoàng, suốt ngày khuyên mình kế thừa gia nghiệp. Mẹ cậu lúc trước cũng là vì bất mãn với Lê Chính Thù không có chí tiến thủ cùng với lúc nào cũng lải nhải về chuyện thần lình nên mới ly hôn với cha. Sau khi cha mẹ ly dị, Lê Hạo trước khi trưởng thành đều là đi thẹo mẹ, sau đó mẹ tái hôn, cậu mới tự mình ra ngoài kiếm ăn.

Chịu ảnh hưởng từ mẹ, những năm gần đây cậu đối với Lê Chính Thù vẫn ôm phê bình kín đáo, hơn nữa giống với mẹ, đều cảm thấy Lê Chính Thù là một tên thần côn lừa bịp.

Chỉ là…

Bây giờ tận mắt thấy được Nghiêm Trạch khác người, giỏi cả mười môn phối hợp*, cùng với năng lực dẫn tới sấm sét kia, Lê hạo nhịn không được nghi ngờ.(*mười môn phối hợp: của nam gồm chạy 100m, nhảy xa, đẩy tạ, nhảy cao, chạy 400m, chạy 110m rào, ném đĩa, nhảy sào, ném lao và chạy 1500m. Để kiểm tra tốc độ, sức mạnh, kỹ năng, khả năng chịu đựng và kiểm tra độ bền cá nhân vận động viên, phát huy đầy đủ các giới hạn vật lý của vận động viên. Ít ai giỏi được cả mười môn, ẻm nói ảnh như người ngoài hành tinh ế.)Có lẽ, Lê Chính Thù nói đều là sự thật?

Lê Hạo nghi ngờ:

– Này, ông đừng nói là, nhà của chúng ta kỳ thực là một thế gia bắt quỷ, nhưng bời vì sau khi lập quốc, yêu tinh ít có thể thành tinh, làm cho yêu đạo ngã xuống, nhà chúng ta không có việc làm nên mới dần suy bại. Mà Nghiêm Trạch là một lão yêu quái nhà chúng ta từng phong ấn, bị vướng phong ấn nên mới ký hợp đồng với tôi.

– Tuy rằng cha biết con ở đó đang nói bậy nói bạ, nhưng nghệ thuật lấy đề tài từ cuộc sống, tình huống hiện thực cũng không khác mấy.

Lê Chính Thù vuốt cằm:

– Chỉ là Nghiêm Trạch cũng không phải lão yêu quái gì, người ta — chính là thần sứ đường đường chính chính.

Lê Hạo chần chừ:

– Sau đó thì sao?

– Con nếu trở về kế thừa gia nghiệp cha liền nói cho con.

Lê Chính Thù nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

Lê Hạo xoay người bước đi.

– Ai! Ta tốt xấu gì vẫn là cha ngươi, ngươi thằng nhãi này sao lại không cho ta mặt mũi chớ.

Lê Chính Thù bất đắc dĩ.

Lê Hạo khinh thường xì một tiếng đầy khinh miệt:

– Thôi đi! Nếu không vì cái Lê Gia gia nghiệp, ông nghĩ rằng mẹ có ly hôn không?

“….”

Lê Chính Thù vẻ mặt đau khổ, những lời này của Lê Hạo trực tiếp đam vào nơi đau đớn trong lòng ông.

Ngẫm lại vợ trước đối với mình tiếc rèn sắt không thành thép, Lê Chính Thù chỉ có thể sờ mũi áy náy: Ông rốt cuộc có lỗi với mẹ con Lê Hạo.

– Nói thật,

Lê Hạo quay người.

– Ông nếu không muốn nói cho tôi thân phận thực sự của Nghiêm Trạch thì ít ra nói cho tôi biết rốt cuộc ông thỏa thuận gì với anh ấy? Anh ấy hiện tại ôm thành kiến với tôi rất lớn, nếu không đem chuyện này giải quyết, tôi sợ sau này sẽ mâu thuẫn lớn.

Lê Chính Thù im lặng.

Thật lâu sau, ông mới thở dài.

– Tiểu Hạo à, Nghiêm Trạch hẳn là có nói với con đi? Hắn không phải người thời đại này, hắn ấy à, vốn nên chết đến không thể chết lại ở ba ngàn năm trước.

Lê Chính Thù chậm rãi nói:

– Thức tỉnh hắn, làm hắn sống lại ở thời này, chính là ta — hoặc là nói, là cả Lê Gia chúng ta.



Trong phòng.

Trong lúc cha con Lê Hạo âm thầm trò chuyện, Nghiêm Trạch đã ăn xong. Thấy Lê Hạo và Lê Chính Thù còn chưa quay lại, anh cũng không nghĩ nhiều, còn nghĩ là cha con này chắc đang nói về chuyện nhà – ví dụ như là mẹ Lê Hạo.

Chuyên liên quan tới gia đình, Lê Hạo cũng không giấu anh, lúc Nghiêm Trạch ngẫu nhiên nghe được lúc Lê Hạo nói chuyện với mẹ, Lê Hạo thuận tiện kể cho anh chuyện cha mẹ ly dị.

Nhàn rỗi quá nhàn rỗi, Nghiêm trạch đơn giản móc điện thoại ra.

Anh đầu tiên nhắn tin cho Tiểu Lâu Ngộ Bạch Nhất Dạ Tuyết (mỗi lần gõ tên em nó mà muốn què tay),hỏi thử xem hương vị của điểm tâm Anzhao như thế nào.

Nhắn tin xong, Nghiêm Trạch lại tra một số tin tức liên quan tới ‘chân nhân tú’ —chỉ một tuần nữa, kì thứ nhất chân nhân tú sẽ chính thức phát sóng, các trang web nổi tiếng đều đã thông báo trước. Chờ sau khi chính thức phát sóng, Nghiêm Trạch biết mọi người sẽ thảo luận rất nhiều về nghệ sĩ mới như anh: Dù sao đối với đại chúng, anh vẫn là một gương mặt mới không hơn không kém.

Những thứ mới mẻ luôn dễ khiến cho người khác chú ý.

Chỉ là trong kì một ‘chân nhân tú’ Nghiêm Trạch biểu hiện có vẻ khá là quy củ, có lẽ sẽ không thảo luận nhiều lắm.

Nghiêm Trạch cũng không trông đợi mình một lần là nổi liền, anh đang chờ đợi thử xem kì hai phát sóng ra sẽ được mọi người hưởng ứng như thế nào.

Cùng với—

Bộ phim đầu tiên của anh.

Nghiêm Trạch ký với Lê Hạo là ba tháng sau mới gia nhập《Hơi thở sinh tồn》, mà ba tháng đầu, anh dành toàn bộ thời gian hao phí trên việc quay chụp cái bộ phim kia.

—- Cách nhanh nhất để nổi tiếng của một diễn viên mới là gì?

Tất nhiên là bộc lộ khả năng diễn xuất.

Tra xong, Nghiêm Trạch lại rảnh rỗi lướt Weibo.

Lê Hạo lúc trước có nói với anh, nếu có thể, chính anh cũng có thể thử tự mình quản lý tài khoản weibo. Tuy hiện tại Nghiêm trạch không có fan, nhưng sau này sẽ bị chú ý nhiều hơn. Vì vậy nên trước khi nổi tiếng, cần để ý tới tài khoản weibo, để cho fan mới lúc chú ý tới anh cũng có thứ mà xem.

Nghiêm Trạch weibo chính là một cái nick cương thi. Hiện tại Lê Hạo đã chỉnh lại tài khoản thành một cái Yellow V*(*Ở weibo để tránh mạo danh người nổi tiếng weibo, tài khoản của những người nổi tiếng sẽ thêm một chữ màu cam "V" và các tài khoản của các tổ chức đó sẽ thêm một chữ cái màu xanh "V". Chữ cái màu cam "V" và chữ "V" màu xanh dương là các chứng nhận tên thật cho họ thể hiện sự khác biệt giữa người dùng thông thường và các blogger nhỏ.)Bởi vì mới hoạt động không lâu, nên trong tài khoản chỉ có tin tức từ phòng làm việc, cùng với tấm ảnh của Nghiêm Trạch do Lê Hạo chụp ở ‘chân nhân tú’.

Trầm tư một lát, Nghiêm Trạch mới phát ra một tin mới, lần đầu tiên công bố sinh hoạt trên weibo.

Diễn viên Nghiêm Trạch V cách đây ba phút.

Người đại diện mời khách khai tiểu táo*, hương vị không tệ.(* Khai tiểu táo: mở bếp nhỏ, nghĩa là ăn bữa lớn)[Hình ảnh]

Hiện tại Nghiêm Trạch chính là tiểu nghệ nhân chưa được ra mắt, nhưng vì lúc trước hot vì nhiệt sưu cùng với biểu hiện phi thường ở Anzhao, nên vẫn có không ít người tò mò và chú ý anh.

Miêu Đa La la la la la V: Sớm [cười to]

Thanh niên mô-đen vui vẻ tỏa sáng bảy màu*: Đại thần còn nhớ tôi chăng? Người ngồi ngay bên cạnh đại thần khi thi đấu nè! Mang tôi đi đại thần! Cầu add bạn tốt!(*Tên anh này là Bảy màu huyễn quang khoái hoạt phong nam, phong tui dịch ra là cá tính, mô-đen. Thứ lỗi nếu tui có dịch sai)Tiểu kumi phải cố lên nha: Người ta toàn phát ảnh trước khi ăn, A Trạch quả nhiên không làm màu vậy, phát là phát ăn xong [doge]

Chè đen quýt uông ngon thiệt: Đêm khuya ngồi soạn báo.

Nhìn nhìn, Nghiêm Trạch bỗng thấy được hai bình luận làm anh khó hiểu.

PlatinumKnightV: Hóa ra ngươi muốn làm ngôi sao, sao không nói sớm?

PlatinumKnightV: Xem ib.

Nghiêm Trạch chờ đến phát chán, nên mở cột tin nhắn lên, lúc này mới phát hiện PlatinumKnight trung nhị bệnh tên này tự nhiên nhắn cho anh rất nhiều tin nhắn.

PlatinumKnightV: Hai ngày trước có người nói cho ta, ngươi đột nhiên xuất đạo. Ta vốn tưởng hắn nói đùa. Mà thấy mấy tháng nay ngươi không tới kịch trường diễn kịch, hơn nữa tìm cũng không thấy ngươi, ta mới tin lời hăn.

PlatinumKnightV: Anh nếu muốn nổi tiếng, tôi giúp được, nhưng điều kiện là cho tôi bao dưỡng.

PlatinumKnightV: Nếu anh đồng ý, chuyện lúc trước ngươi bẻ cánh tay tôi cũng bỏ qua.

Nâng mí mắt, Nghiêm Trạch suy nghĩ.

Diễn viên Nghiêm Trạch: Vị này, tôi biết cậu sao?

Đối phương hình như đang onl, Nghiêm Trạch vừa mới nhắn, hắn ta đã vội rep lại.

PlatinumKnightV: Nghiêm Trạch! Anh được lắm, ngươi cự tuyệt tôi lần này là lần thứ ba rồi, quá tam ba bận, snh chờ đó.

Nghiêm Trạch trầm ngâm ba giây đồng hồ.

Sau đó.

Anh trực tiếp kéo đen tên trung nhị bệnh này.

(Mọi người có ai nhớ đồng chí này không, ahihi).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.