Thanh niên mặc một thân áo gió màu nâu sậm, cổ mang khăn quàng dài cô đơn đứng giữa sân khấu.
Trên tay anh ôm sách vở, trong mắt lóe u buồn, vầng trán nhiễm phong trần*.(*nhiễm phong trần: ý chỉ mệt mỏi)Sân khấu đơn sơ, chỉ có một cái bảng cùng với xích đu được dựng tùy tiện.
Thanh niên rũ mắt, chậm rãi đi tới bên cạnh xích đu.
Cẩn thận để sách trong tay lên xích đu, anh nhẹ nhàng ngồi lên đung đưa.
– Lại đến mùa thu,
Thanh niên nói nhỏ:
– Ta tới đây kể cho ngươi chuyện cũ, sách này trên mỗi trang, mỗi chữ, đều là tên ngươi, chỉ là…
Anh hoang mang nhìn xung quanh:
– Ngươi đã đi đâu?
Lúc này có người tiến lên. Cô gái mặc bộ trang phục hộ sĩ lo lắng ngăn lại thanh niên, nàng sốt ruột khuyên bảo, nói:
– Tiên sinh, tiên sinh! Nên uống thuốc!
Người đi cùng vị hộ sĩ bi thương nói:
– Tuấn Duyên, vì cái gì mà ngươi lại ra nông nỗi này? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng mà thanh niên lại ngoảnh mặt làm ngơ, sững sờ nhìn dưới sân khấu, giống như người anh chờ đang ở chỗ này.
Chỗ người thanh niên nhìn vừa vặn là cửa vào rạp hát, vì thế Lê Hạo vừa mới đẩy cửa vào liền trùng hợp giao mắt với thanh niên.
Rạp hát này diện tích không lớn, tính từ cửa, cách sân khấu cũng chỉ có hai mươi thước* là cùng, trên sân khấu diễn ra chuyện gì, đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Bốn mắt giao nhau, tâm Lê Hạo bỗng nhiên rơi lộp bộp.(*: 1 thước = 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-dau-anh-de-rat-cao-lanh/131298/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.