Lúc này, trên trụ đá cao nhất, có một người nhẹ nhàng đặt chân. Người đến thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, vóc người thanh mảnh, có thể coi là hơi gầy, ngũ quan tuyệt mỹ giống như tượng ngọc, tìm không ra một chút tỳ vết. Hắn vận trường bào tinh xảo, toàn thân trắng tuyết, không nhiễm bụi trần, ngoại trừ vài lá trúc vàng điểm xuyết trên vạt cùng diềm ống tay áo ra thì không còn trang sức nào nữa. Ngọc quan kim sắc buộc gọn mái tóc dài tới eo, từng sợi nhẹ nhàng lay trong gió, tiên khí mơ hồ, thận trọng thanh quý. Sự xuất hiện của hắn làm cho cả chủ trì lẫn đệ tử đến thi tuyển đều sững sờ.
"Bái kiến quá sư thúc tổ! Cung nghênh thái sư thúc tổ xuất quan!" vài đệ tử tam đại tỉnh trí liền khom mình hành lễ, kích động đến mức cả người run rẩy. Sùng Vân môn có sáu cung, mười hai điện, ba mươi sáu ngọn núi, bảy mươi hai động, còn những núi nhỏ động nhỏ thì nhiều vô số kể, nhưng mà sáu cung bao gồm cả cung Sùng Dương của chưởng môn, chính là cội nguồn của Sùng Vân Môn. Mục Thần chính là đệ ngũ cung —— chưởng quản Viêm Dương cung.
Tuy Mục Thần nhập môn có muộn, bối phận lại cao hơn chưởng môn, hắn còn xếp ở vị trí thứ năm, cho nên chưởng môn thấy hắn cũng phải khom lưng xưng một tiếng Ngũ sư thúc. Là truyền nhân duy nhất của đệ nhất luyện đan sư trong tiên giới, mười sáu tuổi đạt Trúc cơ, không tới trăm năm liền trở thành thiên tài luyện đan, Mục Thần vẫn luôn là hình mẫu cho đệ tử của Sùng Vân Môn học theo. Đáng tiếc tính tình Mục Thần lạnh nhạt, không hay lộ diện chỗ đông người, hơn nữa luôn theo ý mình, không thích thâm giao cùng ai, coi như thần bí.