Mục Thần lạnh mặt xuống, quả nhiên, không thể để tiểu đồ đệ rời khỏi tầm mắt của mình, liếc mắt sơ suất một cái là dễ dàng bị người dạy hư! Nếu như không phải hai tên tiểu bại hoại nghịch ngợm Kính Minh và tiểu Lục này xúi bậy, tiểu đồ đệ ngoan ngoãn sao có thể hồ đồ chung với chúng? 
"Kính Minh! Chạy quanh Sùng Vân môn một trăm vòng!" 
"Một trăm..." Kính Minh vẻ mặt đau khổ, uất ức chỉ vào Cố Vân Quyết, "Là y, y, y..." 
Cố Vân Quyết mờ mịt chớp mắt mấy cái, ngây ngô nghiêng đầu, "A?" 
Kính Minh lắp bắp "y y" nửa ngày, nhìn dáng dấp mắt nhỏ, mũi nhỏ, người nhỏ này của Cố Vân Quyết, căm giận giậm chân, thở phì phò đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm, "Sùng Vân môn lớn như vậy, ta chạy một trăm vòng phải tới hai tháng, cung chủ ngươi thay đổi rồi, ngươi trước đây không phải đối xử với ta như thế, ngươi nhất định là lén lút có người khác ở bên ngoài..." 
Kính Đình nhấc chân, mạnh mẽ đá một cước vào mông đệ đệ, đạp Kính Minh bay ra ngoài như một con sóc, vèo một cái bay xa thật xa, xa đến nỗi không còn trông thấy nữa. Lần trước mang Cố Vân Quyết đi ra ngoài thì đi tới mất tăm mất tích, lần này mang đứa nhỏ đi ra ngoài lại càng kỳ quái hơn, trộm cá! Kính Đình xanh mặt, đệ đệ thiểu năng! 
Cố Vân Quyết kéo ống tay áo của Mục Thần, mê muội nhìn gương mặt trắng nõn của hắn bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, từ khi biết được tâm ý của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-phai-phong-ngua-do-de-hac-hoa/1286167/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.