Cố Vân Quyết mở mắt liền thấy cả rừng Lãnh Hương vươn khỏi tầm mắt, dưới những tán cây xòe ô, từng nụ từng nụ hoa hồng nhạt theo gió bay lượn, bọn họ vừa đến, vạn ngàn nụ hoa theo đó nở ra, hương hoa thanh tân đạm nhã càng ngày càng đậm. Giây lát, vô số trùng điểu hồ điệp bắt đầu cất cánh, xoay quanh lượn vòng trong rừng phiêu nhiên múa lên, toàn bộ hình ảnh đẹp như một ảo cảnh. 
Khóe miệng Mục Thần khẽ cong, sờ đầu Cố Vân Quyết ôn hòa nói: "Vân nhi, chúng nó thích ngươi, vui hay không?" 
Cố Vân Quyết kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt, hoa cỏ có linh, chúng nó thoạt nhìn dường như là hoan nghênh mình đến, nhưng Cố Vân Quyết biết rằng, chúng nó chỉ vì một người mà nở rộ, cái gọi là người hữu duyên, cũng là người đã trồng chúng nó —— sư tôn của y. 
Mục Thần coi y là hài tử, nên nghĩ rằng y thích được người khác hoan nghênh, vì y mà nói lên một lời nói dối mộng ảo như vậy. Cố Vân Quyết ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ôn hòa của Mục Thần, mỉm cười nói: "Yêu thích, rất yêu thích." Tiểu sư tôn của y, không chỉ có thể hấp dẫn động vật tới gần, còn có thể khiến thực vật vì đó mà nở rộ, còn có linh hồn thuần trắng kia của hắn, không quản là phúc hay họa, y đều muốn bảo vệ hắn cẩn thận. 
Mục Thần nghe Cố Vân Quyết nói, bờ vai căng thẳng lúc này mới thanh tĩnh lại, đi lên phía trước mấy bước, cắm cành cây bé nhỏ trong tay xuống đất. 
Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-phai-phong-ngua-do-de-hac-hoa/1286153/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.