Hôm đó Lý Mã theo thường lệ xuất môn, đi chợ mua xương dê tươi mới nhất về hầm canh cho Địch Nhân Kiệt, mỗi ngày đều như vậy. Y là nghĩa tử của Địch Nhân Kiệt, việc đi chợ mua đồ này căn bản không tới phiên y làm, thế nhưng y nhớ ơn Địch Nhân Kiệt nhận nuôi mình – bốn năm trước nếu không phải Địch Nhân Kiệt cứu y, chỉ sợ y đã cùng đầu bếp của Dương Tĩnh vĩnh viễn nằm dưới ba tấc đất. Vì báo đáp phần ân tình này, chuyện ăn uống thuốc men của Địch Nhân Kiệt đều do y phụ trách.
Hai ngày nay Nguyên Phương ra khỏi thành, Địch Nhân Kiệt rõ ràng tâm tình không tốt, thuốc không chịu uống, việc không chịu làm, cả ngày ở trong phòng làm thơ. Trời đổ một trận tuyết, Địch Nhân Kiệt lại càng ngồi không yên, sáng sớm đã nhảy dựng lên: “Phương Nhi sao vẫn chưa trở lại, ta muốn đi đón huynh ấy!”
Địch Nhân Kiệt từ lần bị Thái sư cầm tù dụng hình bốn năm trước, thân thể để lại bệnh căn, không chịu được lạnh cũng không chịu được nóng, Nguyên Phương đã sớm căn dặn Lý Mã, nếu tuyết rơi tuyệt đối không được cho Địch Nhân Kiệt xuất môn. Lý Mã lớn rất nhanh, mặc dù không cao như Địch Nhân Kiệt nhưng yêu thích luyện võ, kí lực cũng lớn. Địch Nhân Kiệt vừa muốn chạy ra ngoài, y liền ngăn ở cửa: “Phụ thân đại nhân, cha ngày mai sẽ về tới, ngài nếu không quay về phòng, ta sẽ méc cha ngài hai hôm nay không uống thuốc!”