Tấn Lỗi bỗng nhiên ngừng lại, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau, thấy Dương Tĩnh cách đó không xa. Ánh mắt cả hai chạm nhau, Dương Tĩnh nhíu mày: “Sao không đi tiếp?”
Hạ Tiểu Mai vỗ vai y, Tấn Lỗi nhỏ giọng: “Ta cảm giác Lan Sinh ở gần đây.”
Hai người nãy giờ vẫn duy trì khoảng cách trên dưới năm bước so với Dương Tĩnh, cước trình không nhanh không chậm, đi đến giữa sườn núi, trời cũng dần tối. Dương Tĩnh nghe lời Hạ Tiểu Mai khuyên, muốn thừa dịp đêm tối tập kích bất ngờ nên chỉ dẫn theo một ít nhân mã tinh nhuệ, cũng không dám đốt đuốc, chỉ có thể sờ soạng mà đi. Ngự Thiên sơn khi đêm xuống lại càng im lặng và đáng sợ không nói nên lời, bóng cây trùng điểm, quỷ ảnh thật sâu. Hạ Tiểu Mai đi đầu, chợt “a” một tiếng ngã nhào xuống đất.
Tấn Lỗi nhanh chóng làm ra vẻ bước đến đỡ dậy, Dương Tĩnh đi tới: “Sao lại thế này, như thế nào không đi?”
“Nhìn không rõ nên bị ngã”, Tiểu Mai xoa xoa chân, đứng dậy nhìn chung quanh, cúi đầu tạ lỗi với Dương Tĩnh, “Tướng quân, trời thật sự quá tối, ta không thấy rõ đường, sợ sẽ đi sai phương hướng, theo ta thấy tướng quân trước tiên đứng đây chờ một chút, hai người chúng ta đi lên phía trước xác nhận đường rồi quay về đón tướng quân.”
Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, Ngự Thiên thần giáo liền gần trong gang tấc, trong đêm đen điểm mấy ngọn đèn, đúng là loại ánh sáng khiến người khác không thể không nóng vội. Gã thấy lòng như lửa đốt: “Các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-nhi-tam-su/85228/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.