Vật trong tay Nguyên Phương, người khác không biết là gì, Tấn Lỗi lại nhận ra.
Vật kia màu xanh lục đậm, chạm trổ tinh tế, chính là một khối ngọc bội, bên trong có một vệt đen như có chứa gì đó, lại không thấy rõ lắm.
“Thanh ti nam ngọc bội!”, Tấn Lỗi cầm lấy vật trong tay Nguyên Phương, “Tại sao lại ở chỗ này?!”
“Ngươi biết cái này sao?”
“Ta biết!”, Tấn Lỗi cẩn thận quan sát ngọc bội kia, xác nhận nó chính là thanh ti nam ngọc bội, “Trước khi ta được giáo chủ thu nhận, ta ở quê nhà đã nhìn thấy thứ này, nếu không phải vì nó, thôn dân cũng sẽ không gặp tai họa ngập đầu…”, nói tới đây, sắc mặt Tấn Lỗi tái nhợt, Tiểu Mai đặt tay lên vai y, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Chuyện quá khứ, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tấn Lỗi gật đầu với Tiểu Mai, nói tiếp: “Ta còn nhớ, lúc ấy một đoàn nhân mã chém giết nhau trong núi, thôn dân có người to gan, đoán bọn hắn gây chiến tất có bảo vật, liền mang theo đao kiếm tiềm phục chờ bọn hắn giết nhau hết khí lực thì xông ra cướp bảo vật về. Bọn họ mang về chính là thanh ti nam ngọc bội này.”
“Lúc ấy lão giả trong thôn nói thứ này đưa tới đao quang huyết ảnh, là điềm xấu, nên kêu thôn dân đem ngọc bội ném xuống sơn cốc, nhưng không bao lâu sau thì có người đến, vì tìm vật này mà giết hại cả thôn.”
Tấn Lỗi tay nắm chặt miếng ngọc bội, “Ta lúc ấy chơi đùa ở phía ngoài thôn, nghe động tĩnh liền trốn đi, lúc ta quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-nhi-tam-su/85227/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.