Một hòa thượng không biết đã đứng trong đình viện từ lúc nào.
Hòa thượng vận tố y, trong tay cầm một đóa bồ công anh, chậm rãi bước về phía Phi Ưng.
Phi Ưng không biết nên như thế nào giết hắn, bởi vì trên người hòa thượng này không có một tia sát khí.
Người này như một dòng nước, vô thanh vô tức chảy qua, lại dẫn theo áp bức khó diễn tả, giống như có thể bao phủ người khác trong khoảnh khắc.
Đó là một hòa thượng sâu không lường được.
“Ngươi là ai?”, Phi Ưng hỏi.
“Ta là hòa thượng vân du, vừa vặn đi qua nơi đây, ngửi được mùi máu tươi liền đến xem, thấy thí chủ đại khai sát giới, đặc biệt tới khuyên thí chủ.”
“Bọn hắn muốn giết ta, ta vì sao không thể giết bọn hắn?”
“Người nếu sát sinh, sau khi chết rơi xuống địa ngục chịu núi đao chảo dầu, không được đầu thai làm người, thí chủ tội gì vì người khác mà tự mình tạo hạ oan nghiệt?”
“Ta đã nợ máu như biển, không sợ thêm một hai cái nữa đâu.”
“Ngã phật từ bi, phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật. Thí chủ nếu có thể nghe bần tăng khuyên giải, cũng coi như là tích một phần công đức. Ta đã điểm huyệt đạo của những người này, trong một canh giờ không thể nhúc nhích, thí chủ sao không nhân đây rời đi, cũng không cần tổn hại nhân mạng nữa?”
Hòa thượng khí phách kinh người, Phi Ưng không có cách nào áp chế được.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Bất kể thế nào, ta không phải kẻ địch”, bồ công anh trong tay hòa thượng rơi rụng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-nhi-tam-su/85226/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.