Phi Ưng nhìn lên Ngự Thiên sơn, khuôn mặt tuấn dật hơn phân nửa ẩn sau mặt nạ, làm cho hắn nhìn có vẻ lãnh khốc. Trên thực tế, hắn lại là người nhiệt tình và ấm áp nhất trong Ngự Thiên thần giáo.
Hắn trung với giáo chủ, lấy nghĩa làm đầu, quan tâm đến mỗi một giáo chúng, thậm chí chú ý đến từng gốc cây bụi cỏ trên Ngự Thiên sơn. Cung Khánh Đông nuôi bồ câu đưa thư, tám chín phần mười là do Phi Ưng chăm lo, ngay cả hai chậu hoa trong phòng Nguyên Phương cũng là do hắn chăm sóc.
Giờ phút này, hắn đang cau mày, nhìn chằm chằm nơi mà mình yêu tha thiết.
Giả lão gia không thể động nhưng miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện với Phi Ưng: “Ngươi không biết Dương Tĩnh là hạng người gì đâu, nếu ngươi thả ta ra rồi chạy trốn thì có thể không cần cùng ma giáo chịu tai ương.”
“Dương Tĩnh là một người xấu sao?”
“Hắn… Tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào.”
“Chính là, người như vậy, bổn giáo cũng có rất nhiều.”
Chẳng những tâm ngoan thủ lạt, không từ một thủ đoạn nào, hơn nữa, trong mắt vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy người mình yêu, vì người mình muốn bảo hộ mà có thể hy sinh hết thảy. Trừ người mình để ý ra, cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không trọng yếu.
Có đôi khi, người đang yêu, có thể so với người vì tiền tài cùng quyền lực còn trở nên đáng sợ hơn.
Ái tình, cho tới bây giờ không phải là chuyện thiện lương.
Nhưng quá ít người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-nhi-tam-su/85229/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.