Chương trước
Chương sau
Hôm đó Lý Mã theo thường lệ xuất môn, đi chợ mua xương dê tươi mới nhất về hầm canh cho Địch Nhân Kiệt, mỗi ngày đều như vậy. Y là nghĩa tử của Địch Nhân Kiệt, việc đi chợ mua đồ này căn bản không tới phiên y làm, thế nhưng y nhớ ơn Địch Nhân Kiệt nhận nuôi mình – bốn năm trước nếu không phải Địch Nhân Kiệt cứu y, chỉ sợ y đã cùng đầu bếp của Dương Tĩnh vĩnh viễn nằm dưới ba tấc đất. Vì báo đáp phần ân tình này, chuyện ăn uống thuốc men của Địch Nhân Kiệt đều do y phụ trách.

Hai ngày nay Nguyên Phương ra khỏi thành, Địch Nhân Kiệt rõ ràng tâm tình không tốt, thuốc không chịu uống, việc không chịu làm, cả ngày ở trong phòng làm thơ. Trời đổ một trận tuyết, Địch Nhân Kiệt lại càng ngồi không yên, sáng sớm đã nhảy dựng lên: “Phương Nhi sao vẫn chưa trở lại, ta muốn đi đón huynh ấy!”

Địch Nhân Kiệt từ lần bị Thái sư cầm tù dụng hình bốn năm trước, thân thể để lại bệnh căn, không chịu được lạnh cũng không chịu được nóng, Nguyên Phương đã sớm căn dặn Lý Mã, nếu tuyết rơi tuyệt đối không được cho Địch Nhân Kiệt xuất môn. Lý Mã lớn rất nhanh, mặc dù không cao như Địch Nhân Kiệt nhưng yêu thích luyện võ, kí lực cũng lớn. Địch Nhân Kiệt vừa muốn chạy ra ngoài, y liền ngăn ở cửa: “Phụ thân đại nhân, cha ngày mai sẽ về tới, ngài nếu không quay về phòng, ta sẽ méc cha ngài hai hôm nay không uống thuốc!”

Địch Nhân Kiệt rốt cục bị chọc đến tử huyệt, đành quay về phòng.

Lý Mã vất vả lắm mới khuyên xong phụ thân nhà mình, sau đó mới xuất môn.  Y nhớ rõ khi vừa găp Địch Nhân Kiệt, chỉ cảm thấy người này tài trí vô song, là một đại nhân vật có một không hai trong thiên hạ. Mấy năm ở cùng mới biết, Địch Nhân Kiệt càng lúc tính khí càng lưu manh ương bướng, ngoại trừ Vương Nguyên Phương, ai cũng không thể đả động người này.

Trích nguyên lời Địch Nhân Kiệt thì là: “Ta vì triều đình bôn ba bao nhiêu năm tháng, vất vả lắm mới được ở bên cạnh Phương Nhi, ta có thể không quý trọng sao?! Ta có thể không mỗi ngày nhớ huynh ấy sao?! Ta hỏi ngươi Tiểu Mã, nhân sinh có bao nhiêu cái mười năm?!”

Lý Mã “Dạ dạ” đáp lời, toàn bộ làm không có nghe thấy.

Y đứng ở cửa Địch phủ, ngẩng đầu nhìn trời, bông tuyết trắng trong rơi trên mũ áo tố sắc, y hà hơi, nhấc chân đi về hướng chợ.

Y vừa nhấc chân, một thân ảnh vọt nhanh tới, nhào lên người y.

Người nọ nhanh như bão táp lao tới, Lý Mã thế đứng không vững, theo lực đạo ngã xuống tuyết.

Lúc này y mới nhìn rõ người kia là một nam hài cũng trạc tuổi mình, áo đơn phong phanh, tóc tai lộn xộn nhưng mặt mày sạch sẽ, ngũ quan sáng sủa.

Ánh mắt Lý Mã đều tập trung trên chóp mũi đỏ bừng của nam hài.

Hàn Bách hít một hơi sâu, vốn muốn thuận thế òa khóc, nhưng thân thể cậu lạnh như băng dựa vào thân thể Lý Mã ấm áp, khiến cậu phi thường thoải mái.

Cậu theo bản năng ôm chặt Lý Mã, còn cọ cọ mấy cái trên y phục người ta.

Càng cọ càng thư thái, Hàn Bách lúc này mới cảm thấy, mình thật sự là đói khổ lạnh lẽo, đã sớm nhịn không được.

Cậu há mồm nói hai chữ, sau đó liền không tự chủ được hôn mê bất tỉnh.

Lý Mã nhìn hài tử ngất xỉu trên người mình mà hai tay vẫn ôm thật chặt, hoàn toàn gỡ không ra.

Hài tử kia nói: “Cứu ta…”

Lý Mã thở dài.

Ngày hôm nay, phụ thân đại nhân lại không có canh để uống.

———

Địch Nhân Kiệt đội mũ, ngẩng đầu sải bước một thân chính khí đi ra cửa, tuyết vẫn còn rơi, tích thành một lớp dày trên mặt đất. Trong tay hắn là một cái áo choàng lông, tay kia cầm dù, hắn đi ra cửa chờ Phương Nhi của hắn về nhà.

Địch Nhân Kiệt đi qua trung đình thì nhìn thấy Lý Mã cõng một nam hài, ngoại bào của Lý Mã khoác trên người hài tử kia, tuyết trơn không dễ đi, Lý Mã bước rất chậm, tựa hồ đang định cõng nam hài về phòng.

Địch Nhân Kiệt sửng sốt, nhi tử ngoan của hắn chưa từng nhặt tiểu miêu tiểu cẩu về nhà, không ngờ một khi nhặt là nhặt luôn một người về.

Địch Nhân Kiệt sợ nhi tử nhiễm tật xấu “đi đến đâu chết người đến đó” của mình, liền vội đến trước mặt Lý Mã: “Người con cõng, sống hay chết?”

Hàn Bách nhìn thì gầy yếu, cõng lên mới thấy nặng, Lý Mã vừa thở hổn hển vừa nghiến răng phun ra hai chữ: “Người sống.”

Địch Nhân Kiệt nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới nhớ tới chuyện khác: “Con từ đâu nhặt về đây? Lai lịch thế nào?”

“Cửa. Lai lịch không rõ”, Lý Mã vốn muốn Địch Nhân Kiệt giúp mình, đáng tiếc phụ thân đại nhân của y bày ra bộ dáng không có ý định giúp đỡ người khác, y chỉ có thể hít sâu một hơi, “Con thấy hắn sắp chết cóng rồi, phụ thân, có thể cứu hắn không?”

“Giúp người là chuyện tốt, con chiếu cố tiểu tử này cho tốt đi”, Địch Nhân Kiệt tâm tình không tệ, “Để trong phòng con, đừng cho hắn chạy loạn. Hôm nay cha con và các thúc thúc bá bá ca ca đều trở về, không được để hắn gây rối.”

Lý Mã ừm một tiếng, nhìn theo bóng Địch Nhân Kiệt phấn chấn chạy về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ, tuyết rơi dày thế này, cha ít nhất phải hai canh giờ nữa mới về tới, phụ thân đại nhân ngài sốt ruột quá rồi đó.

Y đem Hàn Bách về phòng mình, cũng bất chấp y phục Hàn Bách dơ bẩn, nhét người vào chăn. Sau đó y thắp bếp lò, trong phòng ấm áp lên, hơi thở của Hàn Bách dần dần ổn định.

Lý Mã đến phòng bếp nấu cháo, lại kêu người nấu một chậu nước tắm mang tới. Trong phòng ấm áp, y đút chút nước cho Hàn Bách rồi mới giúp cậu cởi y phục lau người.

Trên người Hàn Bách chỗ xanh chỗ tím, Lý Mã nhìn dáng vẻ cậu, nhớ tới mình trước khi Địch Nhân Kiệt nhận nuôi, trên người cũng đầy vết thương. Bây giờ tới lượt cậu cứu người khác một mạng. Lý Mã lau rửa thân thể cho Hàn Bách sạch sẽ rồi mới lấy y phục của mình mặc vào cho cậu.

Hàn Bách ngủ hơn một canh giờ, khi cậu tỉnh lại thì thấy Lý Mã ngồi xổm trước giường, đang quạt lò.

Hàn Bách bỗng nhúc nhích, Lý Mã nghe thấy: “Ngươi đã tỉnh? Ta nấu cháo, ngươi có muốn ăn không?”

Hàn Bách đã sớm đói bụng, vừa nghe nói tới ăn, bụng liền ừng ực ừng ực kêu lên. Cậu đang muốn gật đầu, chợt sắc mặt đại biến.

Trên người cậu mặc y phục của Lý Mã, bọc vải cậu vẫn ôm trong lòng hiện giờ không thấy đâu.

Hàn Bách hoảng loạn: “Bọc vải của ta đâu rồi?”

***

Địch Nhân Kiệt đứng ở cửa gần hai canh giờ, cảnh tượng Địch đại nhân vang danh thiên hạ cầm dù dầm tuyết làm hòn vọng phu thật sự là không thể bỏ qua – cho nên khi Nguyên Phương trở lại, ở cửa Địch phủ đã có một đám đông người vây xem náo nhiệt – thậm chí còn có họa sư ngồi ở quán trà nhìn cảnh vẽ tranh nữa chứ.

Nguyên Phương cưỡi một con ngựa trắng, bởi vì đại tuyết, ngoại bào cũng phủ đầy tuyết trắng, nhìn từ xa như tiên tử hạ phàm trong muôn dặm tuyết bay. Phía sau còn có vài người, đều mặc y phục kín mít, che mặt, chỉ có một lam y công tử không những không che mặt mà còn đang hiếu kỳ nhìn quanh, ồn ào hô to. Người vây xem nhìn thấy Nguyên Phương, xa xa bắt đầu có tiếng kêu: “Vương tiên sinh đã về!”

Âm thanh này rơi vào tai Địch Nhân Kiệt, hắn rốt cục thay đổi tư thế, rướn người phất tay về phía Nguyên Phương: “Phương Nhi, Phương Nhi, huynh đã về!”

Vương Nguyên Phương nhíu mày, phía sau cậu có người ở cười khẽ, ngữ khí kéo dài trêu chọc: “Hắn thật ra mấy năm nay cũng chẳng thay đổi gì hết.”

Tên còn lại ghét bỏ nói: “Đổi sao được, mặt mày đáng ghét thì có thể đổi đi đâu?”

Nguyên Phương dừng ngựa: “Đại môn nhiều người quá, các ngươi vào từ cửa sau đi vậy.”

Lam y công tử bộ dạng không phục: “Sao lại thế được, ta mấy năm rồi không được gặp quân sư, khó khăn lắm mới đến đây làm khách, sao có thể vào từ cửa sau chứ!”

Nguyên Phương bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân thần tình ghét bỏ kia, nam nhân lại lắc đầu: “Giáo chủ đi vắng, chúng ta đều phải nghe hắn, hắn hiện tại là lớn nhất.”

Lam y công tử kiêu ngạo nói: “Ta lúc nào cũng là lớn nhất!”

Nguyên Phương hết cách đành bỏ ngựa, phi thân xẹt qua đám người, tìm mấy người to mồm nhất làm điểm tựa, đạp mấy phát, vững vàng đáp xuống trước mặt Địch Nhân Kiệt. Cậu một thân hồng y điểm tuyết, đứng bên cạnh Địch Nhân Kiệt, cảnh tượng đẹp không nói nên lời. Trên mặt Địch Nhân Kiệt bừng lên nụ cười chói sáng: “Phương Nhi! Lại đây ta ôm một chút ~”

Nguyên Phương mặt đen sì: “Còn không mau kêu đám người này giải tán, huynh muốn Tấn Lỗi tức giận chặt huynh ra mấy khúc hả.”

“Ta không sợ hắn tức giận.” Địch Nhân Kiệt kề sát lại Nguyên Phương, “Đến đây nào, mặc kệ bọn hắn, ta từ lúc mặt trời chưa mọc đã ra đây đợi huynh, có thể thấy ta rất…”

Nguyên Phương buồn bực: “Ta đây tức giận thì sao?”

Tên lưu manh Địch Nhân Kiệt trong nháy mắt thu hồi vẻ cợt nhả, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với đám đông dân chúng: “Giải tán! Giải tán!”

Vài người còn không đi, Địch Nhân Kiệt giận dữ hét: “Nếu không đi đều bắt tới đánh bằng roi!”

Nghe câu này, người xem náo nhiệt cuối cùng cũng tản đi mất, trước cửa Địch phủ khôi phục thanh tịnh, chỉ có họa sư trong trà quán vẫn chuyên tâm ngồi vẽ.

Hai người lúc này mới thả lỏng tâm tình, đang định dẫn mọi người vào phủ, lại nghe thấy trong phủ có tiếng vang thật lớn vọng ra từ phòng nghĩa tử Lý Mã.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy Lý Mã la lớn: “Ngươi vẫn không thể đứng dậy, đừng nhúc nhích a!”

Vương Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt liếc nhau. Địch Nhân Kiệt nhún vai: “Nhi tử ngày hôm nay nhặt về một người.”

“Lai lịch thế nào?”

“Không biết.”

“Con nhặt về một người, huynh cũng không hỏi xem?”

“Giáo dục phẩm hạnh nhi tử, bình thường đâu phải chuyện của ta.”

“Ta xuất môn vài ngày nhi tử đã đem người về, huynh làm người phụ thân sao một chút cũng không quan tâm, vạn nhất nó mang về là người xấu làm thế nào đây?”

Địch Nhân Kiệt vẻ mặt ủy khuất: “Không phải đã có huynh ở đây rồi sao?”

Nguyên Phương trừng mắt, đi tới phòng Lý Mã, lưu lại Địch Nhân Kiệt cùng một đám khách nhân ngó nhau.

Đại môn đóng lại, khách nhân đều tháo khăn che mặt, một người đi đến bên cạnh Địch Nhân Kiệt, cúi người thi lễ, chậm rãi nói: “Vài năm không gặp, tính khí quân sư đã thay đổi, hỉ nộ đều hiện ra trên mặt, ta nhìn thấy cũng rất vui mừng.”

“Hơn vậy nữa, luôn là giận nhiều hơn vui”, Địch Nhân Kiệt chỉ về hướng Nguyên Phương bỏ đi, “Tiểu Mai, ta đi xem huynh ấy một chút, ngươi… các ngươi vào sảnh ngồi nghỉ đi?”

Địch đại nhân quả nhiên bất chấp chào hỏi khách khứa, vội đi theo Nguyên Phương.

Hạ Tiểu Mai thở dài: “Cũng không cần coi chúng ta là ngoại nhân như vậy a.”

Lam y công tử nói tiếp: “Chúng ta vốn cũng không phải là ngoại nhân. Tấn Lỗi, qua dắt ngựa giúp ta.”

Nam nhân mặt lạnh băng dắt ngựa, vẫn không quên dặn tiểu công tử: “Lan Sinh ngươi vào phòng trước đi, bên ngoài lạnh. Khánh Đông, ngươi mau đi nhóm lửa.”

Tiểu ca mặt cười như hoa nở đã chạy vào phòng từ khi nào: “Ta sao lại thành hạ nhân nhóm lửa rồi, Phi Ưng đâu?”

“Đi xem xét hoàn cảnh chung quanh.”, người vào cuối cùng là một cô nương, cô nương kia tiến lên ôm tay Phương Lan Sinh, “Mau vào nhà đi, ta lạnh.”

***

Nguyên Phương một cước đá văng cửa phòng Lý Mã, thấy nhi tử đang cùng một tiểu tử khác nằm trên mặt đất, tiểu tử kia còn đang mặc y phục của Lý Mã. Lý Mã quần áo xộc xệch, lộ ra hơn nửa lưng, tiểu tử đó trong tay ôm bọc vải, nhìn thấy Nguyên Phương, sắc mặt đại biến, muốn đứng lên lại bị Lý Mã kéo ngã.

Vật trong bọc vải trượt ra, rớt xuống đất lăn mấy vòng.

Kia lại chính là một tảng đá.

Nguyên Phương kêu to: “Địch Nhân Kiệt! Ngươi mau tới đây nhìn xem!”

Nguyên Phương muốn nói là, thời thế đổi thay, Tiểu Lý Mã nhà ta sao có thể cùng người khác quan hệ mật thiết, còn quần áo không chỉnh tề đến thế này?

Địch Nhân Kiệt theo sau tiến vào, lại trộm dựng thẳng cái ngón cái.

Con ta, thật có tiền đồ a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.