Ngọn nguồn của tội ác trong cuộc sống, không ngoài ba thứ.
Một là, tham cái không thể có;
Hai là, khi không có được lại sinh lòng oán hận;
Ba là, điên đảo thị phi, ký chư tình hận.
Người, đều có tham, sân, si.
Ta hỏi Phật, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, buông không được, từ đó mà sinh tham, sân, si, vì sao Phật không độ người, để người hiểu được, ái vĩnh tương tùy, thế gian không còn chuyện ác.
Phật viết, không thể nói.
***
“Võ Kệ, lại đây.”
Tiểu Mai thanh âm nhỏ nhẹ, lọt vào trong tai Võ Kệ đã mang thêm một tầng ý vị, hắn biết Tiểu Mai luôn oán hắn, mà oán này chung quy có nhiều lý do. Võ Kệ cúi đầu đi tới, thở dài với hai người Địch Nhân Kiệt và Nguyên Phương.
Tiểu Mai lui về phía sau một chút, đứng cạnh Nguyên Phương, hỏi Võ Kệ: “Chuyện vừa rồi ngươi và Địch Nhân Kiệt nói, có thể nói lại cho quân sư nghe không?”
Võ Kệ gật đầu, Vương Nguyên Phương lại xua tay, ngược lại hỏi Địch Nhân Kiệt: “Ngươi mới vừa rồi nói thế lực khác, là nước nào?”
Địch Nhân Kiệt biết Nguyên Phương cũng đã suy đoán được, nên cũng không gạt cậu: “Thổ Phiên.”
Nguyên Phương nhíu mày càng chặt: “Thổ Phiên… Mấy năm nay bọn chúng nhân cường mã tráng, liên tiếp xâm phạm, không ngờ còn có quan hệ với người trong kinh thành. Thiên hạ của Hoàng Thượng, thật sự là loạn trong giặc ngoài.”
“Đoạt thiên hạ, nắm thiên hạ, thủ thiên hạ, dương thiên hạ, vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-nhi-tam-su/3245075/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.