Có những thứ tưởng chừng như xa vời, thoát khỏi tầm mắt ta. Có những thứ tưởng chừng vươn tay ra là có thể nắm giữ, nhưng nó lại tan biến hòa vào hư không. Có những thứ, khi ta khao khát cũng sẽ không đến, nhưng đến khi buông bỏ, nó lại sát bên ta không rời. Cô đã từng yêu anh. Trước đây, và cho đến hiện tại vẫn yêu. Nhưng đáng tiếc, cho dù cô đã cố gắng như thế nào, anh cũng chỉ một mực coi cô là em gái, mãi mãi không hơn. Tại sao? Cả đời cô đều hướng ánh mắt về phía anh, giống như bông hoa hướng dương luôn nhìn về phía mặt trời tỏa nắng, nhưng sao anh không quay đầu lại nhìn về phía cô lấy một lần? Là anh tàn nhẫn cự tuyệt cô, có đúng hay không?
Cô yêu anh. Yêu anh theo cách mà người con gái si tình đối với người con trai, không phải loại quan hệ thân mật anh em gắn bó. Anh hết lần này đến lần khác cự tuyệt tình yêu của cô. Anh khiến cô đau lòng. Có những lúc thật sự muốn buông tay, những cử chỉ nhỏ của anh có chút thay đổi, cô liền nghĩ đó là một sự khởi đầu mới. Nhưng cô sai rồi! Cô chỉ là em gái, không hơn! Khi cô trao trả lại cho anh hạnh phúc, anh lại một mực níu kéo lấy cô. Cô trốn tránh anh, anh liền ép cô đối diện. Đối diện với tình yêu của cô, cũng là đối diện với nhịp đập của trái tim anh.