Editor: Tinh Di
Tiêu Y Bằng ra sân bay đón người.
Nhắc đến người anh này, Tiêu Y Đình không hề thân thiết.
Lúc còn học trung học Tiêu Y Bằng đã đi du học, tính đến năm nay là tốt nghiệp, ngoại trừ kì nghỉ đông và nghỉ hè có trở về, hai năm nay đều không về nhà.
Hơn nữa, hai anh em anh, cho tới bây giờ Tiêu Y Bằng luôn là tấm gương mẫu mực, còn anh thì luôn noi gương theo đó, cho nên, anh luôn có cảm giác xa vời khó gần gũi với người anh trai này.
Lúc xuống sân bay, Diệp Thanh Hòa liếc mắt một cái trong đám người đi đón đã nhận ra Tiêu Y Bằng, khuôn mặt thật sự rất giống Tiêu Y Đình, chỉ khác là không có nụ cười tươi như ánh mặt trời và tính cách nói năng thiếu suy nghĩ như Tiêu Y Đình, đứng giữa đám người, hoàn toàn toát ra khí chất thân sĩ từ bên trong, vầng trán tỏa ra tình cảm nhàn nhạt, khóe môi khẽ mỉm cười, cả người cũng giống như thủ đô London này, đều thấm nhuần cái khí hậu ôn đới hải dương, tao nhã, ôn hòa.
“Tiểu Bằng!” Nhóc con này thực sự không có cảm giác khó gần với bất kì ai. Tiêu Thành Trác chỉ gặp qua Tiêu Y Bằng hai ba lần, vẫn một mực đi thẳng về phía thân hình cao lớn kia, còn gọi anh là “Tiểu Bằng”, đây là cách xưng hô của chỉ Khương Vãn Ngư với anh.
Tiêu Y Bằng nhìn thấy nhóc càng thêm tươi cười, xoa xoa đầu nhóc: “Chú nhỏ đã lớn như vậy rồi sao!”
Anh là người luôn tuân theo khuân phép truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646767/chuong-94-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.