Editor: Tinh Di
Trên sân có rất nhiều chấm nhỏ, nến được thắp sáng xếp thành chữ “Diệp Thanh Hòa”, giữa gió đêm nay động, nhảy múa, lóng lánh.
Nổi bật giữa tầng ánh sáng, Phó Chấn Ngôn đứng ở chữ ‘Thanh’ ngẩng mặt lên, anh mặc chiếc áo sơ mi màu lam, còn buộc nơ, tay ôm một bó hoa hồng lớn, thu hút rất nhiều sự chú ý............
Không giống như trên đi TV, anh không kêu ai đi gọi cô, không đứng dưới sân gọi lớn tên cô, không cầm đàn ghitar đàn hát, đứng trầm mặc chờ đợi, như thế nào lại ngốc như thế?
Thế nhưng, nhìn bóng dáng đứng thẳng tắp, vẫn giữ ánh nhìn lên, khiến cho cô không khỏi nghĩ rằng: nếu đêm nay cô không ra ngoài cửa sổ, anh định cứ ngốc nghếch đứng ở đó đến khi nào?
“Thanh Hòa, đi xuống đi! Xuống mau đi!” Bạn cùng phòng thấy thế giục giã cô.
Cô nửa tỉnh nửa mê, bị các cô kéo ra ngoài cửa, rồi sau đó lại nửa tỉnh nửa mê xuống lầu, đều đi trong vô thức, dường như trong lúc ngủ mơ cô chưa hề tỉnh táo bình thường.
Từng bước từng bước tiến đến gần anh, từng bước đi, như muốn nhìn anh rõ hơn một chút. Chưa từng nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm chỉnh như thế bao giờ, hôm nay cứ như dự một bữa riệc long trọng nào đó, khiến cho anh nhìn từ trên xuống dưới đều là khí chất.
Trên vầng trán của anh còn có trầm ổn cùng kiên định, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy, người trước mặt đã không còn là một cậu nhóc........
Anh là một người dàn ông.
Một người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646782/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.