Không ai hiểu được, vì sao đêm hôm đó anh đột nhiên trở nên sầu não, ngay cả chính anh cũng không rõ. Có thể là vì lão Đại và lão Tam đều bỏ đi, cũng có thể là vì càng ngày càng có nhiều người chán ghét mà vứt bỏ trò chơi này, lại có khi không phải là như thế.......
Chẳng lẽ là vì việc Phó Chấn Ngôn tặng cái cái vật treo lủng lẳng kia sao?
Không biết...........
Die nd da nl e q uuydo n
Tóm lại, tâm trạng anh đêm nay vô cùng tệ, đã từng cùng cha đến quê cô ở tận Giang Nam để tìm cô nhưng vẫn không thể tìm ra.
Anh lúc đó đã tự hỏi mình, nếu em gái thực sự cứ như thế mà ra đi, dần dần biến mất trong cuộc sống của anh thì phải làm sao bây giờ? Như thế thì anh nhất định sẽ không quen! Ai sẽ giúp anh làm bài tập? Ai sẽ kêu anh dậy sớm? Ai sẽ cùng anh đi thi đại học?
Vừa nãy anh càng không thể hiểu nổi mình điên cuồng loa thét ầm ầm là vì cái gì, dùng việc phẫn nộ hết mình để che giấu tâm trạng sợ hãi sao?
, *dyan(lee^qu.donnn)
Nhất Nhất Phong Hà.........
Một người con gái xa lạ, có lẽ đối phương là một chị gái đã có nghề nghiệp, đã kết hôn, thậm chí thật ra có thể là một nam nhân..........
Anh cứ ngồi như thế phỏng đoán những chuyện về cô.......
Đêm vô Minh Nguyệt hoa múa đơn.
Nghĩ lại câu thơ này, thật là xứng với Nhất Nhất Phong Hà.
Cô nói chuyện rất ít, dù trong bất kì cuộc chiến nào cũng giống như một bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646762/chuong-92-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.