Cô ấy đang bị bệnh!Vẫn còn hơi sốt! Mấy ngày nay vẫn cố gắng chống đỡ đi cùng với cậu đếncác mỏ đá! Cô có thể đi đâu được chứ?
Giao Chân Ngôn xông đếnquầy lễ tân, hỏi thăm nhân viên phục vụ xem có nhìn thấy cô hay không có người đến khách sạn tìm cô hay không?
Nhân viên phục vụ cũngkhông rõ lắm, chỉ nhớ mang máng rằng có cô gái từ trong phòng đi xuốngdường như có vẻ rất khó chịu, thiếu chút nữa đã ngã xuống, cũng may làcó bảo an đỡ kịp, đặt cô lên trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, sau đó côđã đi đâu thì họ cũng không biết.
Giao Chân Ngôn hối hận vô cùng, sớm biết như vậy, cậu tuyệt sẽ không đi bán tảng đá kia!
Hơi suy tư, cậu cảm thấy chuyện này chỉ có thể liên quan đến việc tìm ngọcmà thôi, vì vậy liền phân phó Điền Giản, hai người chia nhau hành động,trở lại các mỏ đá để tìm thử!
Có điều tìm kiếm không có mục đích như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể?
Chạy qua chạy lai khắp các nơi, mắt thấy sắc trời tối dần mà cô thì chẳng thấy tăm hơi lại càng thêm bồn chồn lo lắng.
Vẫn cố gắng tìm kiếm đến chín giờ tối, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Cậu tuyệt vọng, tính toán về khách sạn xem thử một chút, xem xem cô có quay trở lại hay không.
Vừa vào cửa khách sạn, vừa đúng lúc gặp phải Điền Giản cũng tìm kiếm khôngcông như mình, thấy cậu ta nhìn mình chậm rãi lắc đầu, tim của cậu liềnxám xịt một mảnh......
Ôm một tia hi vọng cuối cùng trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646758/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.