Yêu là cùng nhau vun đắp vì tình yêu. Người ta vì yêu mà không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ sinh ly tử biệt. Dẫu cho trời đất xoay chuyển như thế nào, dẫu cho nhân gian có phải trải qua ngày tận thế, chỉ cần nắm tay nhau, mọi giông tố cũng sẽ hóa thành một giấc chiêm bao. Đời người phải trải qua bao nhiêu cái mười năm mới có thể tìm tới bến bờ của hạnh phúc? Đời người phải vượt qua bao nhiêu thử thách mới có thể bình an?
Tình yêu không có tội, có trách, chỉ có thể trách cái được gọi là quan hệ sư đồ - bức tường ngăn cách duy nhất giữa con người với con người, giữa trái tim với trái tim. Yêu lại càng yêu, thương lại càng thương, không thể nào dứt ra được. Trong mắt của nàng, hắn là cả bầu trời, là cả thế giới trong cuộc đời tự do của nàng.
Hắn nuôi dưỡng nàng khi nàng tuyệt vọng nhất, hắn dạy nàng biết lễ nghĩa, kinh thư, hắn yêu chiều nàng bằng tất cả những gì mà hắn có thể. Giống như nàng, hắn cũng rất yêu thương nàng. Không cần biết phải trải qua bao nhiêu gian lao thử thách, hắn vẫn yêu. Một cái mười năm có tính là gì? Cho dù là cả một đời một kiếp, hắn vẫn chờ. Hắn nhất định sẽ cùng nàng vẽ lên sắc màu của tình yêu thương.