Tiểu thư Diêu gia ôm đầu gối đáng thương hề hề như khi còn bé bìnhthường đứng trước giường sư phụ nàng, “Sư phụ ta không ngủ được, có thểngủ một chỗ cũng sư phụ được không?”Sư phụ nàng vỗ vỗ mép giường, để nàng ngồi xuống, xoa xoa nàng hỏi: “Như thế nào? Gặp ác mộng?”
“Cũng không phải, mặc kệ nhắm mắt hay trợn mắt đều là bóng đen quỷbí, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.” Tiểu thư Diêu giađáng thương nói, “Biết rõ không có gì, nhưng càng chính mình không nghĩlại càng không tự giác nhìn thấy hình ảnh đáng sợ…” “Sư phụ.” Nàng thảmhề hề kêu một tiếng.
Sư phụ nàng thở dài, gật gật đầu, để nàng ngủ xuống, chính mình vẫn ngồi ở mép giường, câu được câu không bồi nàng nói chuyện.
Căn phòng ánh nến mờ mờ, tiếng sư phụ trầm thấp, hết thảy đều làm cho nàng an tâm. Không bao lâu liền cảm thấy khốn ý. Nàng mờ mờ mắt, bàntay rút khỏi ổ chăn, lôi kéo ống tay áo sư phụ, “Sư phụ cũng ngủ đi.”
“Ngươi đã trưởng thành, tổn hại khuê dự của ngươi.”
Nàng ngáp một cái, chống khốn ý, hàm hàm hồ hồ nói: “Quản bọn họ nóicái gì… Sư phụ không thể giữ ta ngủ.” Nàng dụi dụi mắt, quyết định chống lại, “Sư phụ nếu không ngủ ta cũng không ngủ.”
Sư phụ thấy nàng không có biện pháp, cười, vỗ vỗ vai nàng nói: “Hảo, ta cũng ngủ, ngươi ngủ đi.”
“Sư phụ nằm xuống.”
Sư phụ theo lời nàng nằm cạnh bên người nàng.
Tiểu thư Diêu gia mới vừa lòng nhắm mắt, an tâm ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-thuy-dao/2195678/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.