Trong phòng lách cách một trận,vài người trẻ tuổi không hẹn mà cùng chắp tay đứng lên, trong đó mộtthân ảnh màu xanh ho một tiếng, tiến lên nói: “Chúng ta lạc đường, nghĩphòng này không người, tiến vào… muốn tìm chút đồ ăn.” Sắc mặt có chútđỏ ửng. Diêu Ái ra vẻ thô lỗ vẫy tay: “Không có việc gì, không có việcgì, trong nhà khó có được khách nhân, hoan nghênh còn không kịp.”
Tổng cộng có năm người trẻ tuổi, ba nam hai nữ, xem quần áo đều là thân phận thiếu gia tiểu thư, cũngkhông phải tặc, nghe thấy chủ nhân trở về, sợ tới mức tay đang cầm chiếc bát sứ suýt chút nữa rơi. Diêu Ái tay tùy tiện lau quần áo, càng launhất kiện quần áo càng bẩn, khóe miệng cười đáp: “Vốn nhà bình thườngkhông có người, vừa vặn không phải mùa đi săn, cho nên lên núi chuẩn bịít sản vật đổi ngân lượng, Hôm nay có thu hoạch, mọi người có lộc ăn.”Người trẻ tuổi cầm đều nghe vậy sắc mặt có chút cổ quái, liếc về phíasau Diêu Ái nghe nàng nói là “chủ nhân” ngôi nhà. Hai vị thiếu niênkhách nghe thấy có ăn, nước miếng đều nhanh chảy ra (khiếp, đừng kích động thế chứ, phải ta ta nhào vào luôn *hắc hắc*),nhưng một trong hai vị tiểu thư kia nhẹ nhàng lên tiếng: “Kia như thếnào không biết xấu hổ… để chúng ta đưa bạc ra mua mấy thứ kia.” Vì thếDiêu Ái hào khí ngàn vạn về phái tiểu thư kia nói cho tiền chính làkhinh thường nữ thợ săn nàng, hù tiểu thư kia sửng sốt sửng sốt, luânphiên xin lỗi nói chính mình không phải ý này. Bên kia Diêu Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-thuy-dao/2195660/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.