Thân ảnh nho nhỏ bị thanh niênnắm tay một đường dạo phố. Mặc dù đã xem rất nhiều thứ, nhưng hết thảybên đường đối với nàng vẫn có lực hấp dẫn vô cùng. Đồ chơi làm bằngđường, mặt nạ, phi tiêu nhỏ, tảng đá lóe sáng, ngay cả cửa sổ thanh lâukhăn tay phiêu phiêu đều dẫn nàng nhìn quanh liên tục.“Sư phụ, sư phụ, vị tỷ tỷ kiahảo hảo xem.” Thân ảnh nho nhỏ lôi kéo cổ tay áo sư phụ nàng, khiêukhiêu chỉ vào một cô gái đối với bọn họ nói cười yến yến mặt mày đưatình. Thanh niên liếc liếc mắt một cái, “Ân” một tiếng có cũng được màkhông có cũng không sao.
“Sư phụ, nàng tựa hồ nói chúngta.” Thanh niên lúc này ngay cả liếc cũng lười không thèm liếc, thảnnhiên nói: “Ngươi nghe lầm, chúng ta không biết nàng.” Thân ảnh nho nhỏnghiêng đầu nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý, hướng vị tỷ tỷ ở cửa sổ kia cốgắng khoát tay áo, cao giọng thét lên: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi nhận saingười, chúng ta không biết.”
Cô gái bên cửa sổ che miệng cười duyên, cười đến run rẩy hết cả người, ngón tay buông lỏng, lớn mật đemkhăn tay hướng hai người một lớn một nhỏ ném đi. Thanh niên mi hơi nhíu, tay lôi kéo tiểu cô nương bên người, chiếc khăn tay dính hương son thản nhiên rơi trên đất.
“Sư phụ, khăn tay nàng rớt.”
“Ân, nàng không cần.”
“Nhưng tùy chỗ loạn là không tốt.”
“Ân, cho nên ngươi về sau không cần làm vậy.”
Như thế một lớn một nhỏ đốithoại, cách chiếc khăn tay càng lúc càng xa. Gió thổi, bụi đất cuốnchiếc khăn lăn vài vòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-thuy-dao/2195662/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.