Từ nhỏ, cô đã được nuôi dưỡng trong vòng tay thương yêu của cha mẹ. Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cha mẹ hết lòng chiều chuộng và bảo bọc cô. Cô đã được tạo điều kiện để được phát triển một cách trọn vẹn nhất. Bảo mẫu tốt nhất. Gia sư tốt nhất. Trường học tốt nhất. Bạn bè tốt nhất. Hơn hết, gia đình của cô luôn là tốt nhất. Không phụ lại kì vọng của cha mẹ, cô đã bộc lộ được hầu hết tài năng của mình.
Mọi người luôn gọi cô là "tiểu thiên tài", "tiểu bảo bối" hoặc những danh xưng tương tự. Cô là đứa nhỏ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở... mà khi hận là yêu vô cùng. Vẫn một câu nói trên. Nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cuộc đời của cô đã sang trang mới khi câu truyện chưa đến hồi kết. Năm cô vừa tròn 16 tuổi, cả nhà cô đãi tiệc ở một nhà hàng nọ. Trên đường về, vụ va chạm xe đã xảy ra. Đáng tiếc thay, cha mẹ cô đã mất sau tai nạn đó. Ánh sáng của cuộc đời cô bị dập tắt.
Năm 18 tuổi, cô tốt nghiệp đại học. Năm 20 tuổi sinh con đầu lòng. Năm 22 tuổi phát hiện mình mắc bệnh trầm cảm nặng. Năm 24 tuổi con trai nói cô không xứng làm mẹ của nó. Năm 26 tuổi cô ra đi trong sự u buồn.Được giải thoát. Đây là cảm nghĩ của cô trước khi mất ý thức. Cha mẹ, con đến thăm hai người đây. Nữ chính trùng sinh, sửa chữa sai lầm.... Nam chính lẳng lặng đi theo sau....Này gọi là thê xướng phu phụ....