Sở Hi lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ngoại trừ thân thể có chút đau,( à té từ lầu 13 xuống mà chưa chết thì dùng từ "có chút đau" thì không thể hình dung ra được),não cô đang hoạt động năng suất nhất trong suốt 26 năm qua. Cô lẩm nhẩm tính lại, thật ra là 24 năm hay 26 năm nhỉ? Cô thở dài.
Tình huống trước mắt này là gì? Sở Hi sống lại vào năm 24 tuổi, tức là 2 năm trước khi sự kiện kia xảy ra. Cô nhăn mặt hồi tưởng năm đó có chuyện gì phát sinh.
Khuôn mặt biến sắc, Sở Hi cắn chặt môi. Đúng rồi. Năm đó cô bị phát hiện trầm cảm nặng, vài lần đã tự tìm đến cái chết may mà bảo mẫu xuất hiện kịp thời thì không biết bao nhiên lần cô đi đời rồi.
Người đàn ông đó biết chuyện liền nhốt cô lại trong phòng, cấm tiệt mọi đồ vật có khả năng gây thương tích cho cô, toàn bộ đổi thành đồ nhựa. Ngay cả gương soi cũng cất đi, nên 2 năm đó cô chưa từng nhìn lại hình dáng cô ra sao.
Sở Hi nhanh chóng đưa cánh tay lên soi, cô thấy rõ vết sẹo dài chạy dọc cổ tay. Thật đáng sợ, cô nhớ vài lần bảo mẫu mang cơm cho cô đều bị ném vỡ. Sở Hi cô một lần liền giấu mảnh vụn thuỷ tinh, chờ bảo mẫu đi ra liên tiến hành hành vi "cắt cổ tay tự sát" giống như trong phim truyền hình. Cô tự cho mình thông minh liền mở nước nóng đầy bồn rồi mới cho tay vào. Máu tuôn trào. Đau đớn, mất máu nhiều cô liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-la-yeu-vo-cung/82870/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.