Yêu một người là dù đã xa cách nhiều năm vẫn có thể tự nhiên như thế mà đến gần người, cho người sự ấm áp, chở che và yêu thương vẹn nguyên như ban đầu. Yêu một người là nguyện dùng cả đời này để ngắm nhìn người đó cười, hạnh phúc và an yên. Đó cũng là thứ hạnh phúc vô cùng mà bản thân cảm nhận được khi yêu.
Ninh Hoài Cảnh gặp Từ Khách Thu lần đầu tiên khi cậu ta đang trốn trong một góc của Hầu phủ mà khóc, cậu ta khóc đến đáng thương mà lại khiến Hoài Cảnh cảm thấy có chút thú vị. Khách Thu thấy Hoài Cảnh cười mình liền nắm cổ áo cậu, ánh mắt trừng trừng nhìn cậu đe dọa. Lần thứ hai gặp nhau là ở học đường, nhìn cậu con trai năm xưa khóc thút thít nay đã trưởng thành hơn một chút, Hoài Cảnh không kiềm lòng được mà nhìn lâu hơn chút nữa.
Từ Thu Khách lúc này là một con mèo quật cường, khép mình không để ai đến gần. Ninh Hoài Cảnh xưa nay chưa từng để ai vào mắt lại một lòng muốn bảo vệ Thu Khách. Hoài Cảnh nhẹ nhàng tiến vào cuộc sống của cậu, cho cậu chút hơi ấm, sự yêu thương và chở che. Không cầu sau này, chỉ mong hiện tại có thể ở bên cạnh Thu Khách. Con người Thu Khách nhiều tổn thương nên cần phải kiên cường, đến nỗi mà tình cảm của người khác cậu cũng không dám nhận. Hoài Cảnh có thể cố gắng đến bao giờ? Mời các bạn cùng theo dõi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.