“Khách Thu, ngươi từng phiêu nữ nhân chưa?”
Trán lập tức bị chiếc đũa gõ đến phát đau.
“Ngu ngốc! Ai dạy ngươi nói mấy chữ đó? Ngươi có phải là con ruột của Hầu phủ không vậy?”
“Kia… Khách Thu, ngươi từng uống rượu hoa sao?”
Trán lại bị gõ một cái.
“Ngu ngốc! Ngươi hỏi lớn tiếng vậy làm gì? Không thấy mọi người đang nhìn sao?”
“Kia… kia… kia… Khách Thu, ngươi… ngươi… ngươi……”
Trán đau đến nỗi không còn nhớ đã bị gõ bao nhiêu lần, chiếc đũa cứ huơ qua huơ lại trước mắt, nhìn chóng cả mặt.
“Làm gì?”
Trước mắt rốt cuộc đã thấy sao bay loạn xạ, vẫy vẫy đầu, ta không ra oai ngươi liền đem ta làm mõ gõ sao.
“Đi chết đi! Tại sao trước mặt ngươi lúc nào ta cũng phải chịu uất ức như vậy?”
“Hừ, hỏi chính ngươi đi! Ngươi nghe cho kỹ, ta đã từng phiêu nữ nhân, cũng uống hoa tửu, ta cũng rất coi trọng Tiểu Đào cô nương mới tới Xuân Phong Đắc Ý lâu, ngươi vừa lòng chưa?”
Đó là chuyện thật lâu trước đây, khi uống rượu vào hai người bắt đầu nói chuyện không đâu. Chuyện sau đó đều không nhớ rõ, chỉ nhớ có người bị đũa liên tục gõ vào trán, gõ đến cả tháng sau vẫn còn sưng. Còn có người kia, giống như đang giận lẫy, uống hết ly này đến ly khác, khuyên cỡ nào cũng không được, không cho y uống y liền cong môi, đôi mắt to hung hăng trừng người.
Khách Thu, Khách Thu, Khách Thu… Có một Khách Thu tựa như mèo hoang nanh vuốt sắc bén, cũng có một Khách Thu không chịu yếu thế trước mặt người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-lang/32176/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.