Chẳng biết tại sao rốt cuộc lại đi đến Xuân Phong Đắc Ý lâu.
Mấy ngày nay hân hoan này nọ trong Hầu phủ đều đã biến mất, thay vào đó là từng đợt từng đợt tiếng khóc dai dẳng. Trong mắt Hoài Tuyên có một nỗi bi ai thật sâu, Sở Tĩnh Dung nhờ khăn lụa che giấu đôi mắt đang rũ xuống, Tiểu Như phu nhân không ngừng dỗ dành tiểu hài tử khóc nháo, vừa sợ vừa lo. Trong nhà áp lực nặng nề đến nỗi Ninh Hoài Cảnh thở không nổi bỏ ra ngoài, phố lớn ngõ nhỏ quanh co đập vào mắt, rồi lại cũng không biết nên đi hướng nào. Bất tri bất giác, đèn lồng rực rỡ đã được thắp lên, lơ đãng nhìn lên, giữa tầng tầng lớp lớp sa đăng chói mắt, tú bà dáng người mập mạp tựa vào lan can cười duyên, ánh sáng đủ màu hắt lên mặt, long lanh bóng nhoáng.
Bà ta cười đến lỗ tai Ninh Hoài Cảnh phát đau, cước bộ bất giác dừng lại, giống như bị tầng tầng lớp lớp sa mạn phấn hồng hấp dẫn, không tự chủ được liền bước vào. Hoa nương ăn mặc xinh đẹp, một thân nồng nặc son phấn nước hoa đến níu tay hắn, đôi môi đỏ mộng hé mở. Ninh Hoài Cảnh mắt điếc tai ngơ, giật tay ra, tiếp tục đi về phía trước. Lúc chạm vào tay vịn chuẩn bị bước lên cầu thang, theo thói quen ngẩng đầu, chợt thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, tựa như trên kia có một thân ảnh hồng y đang đứng, gương mặt tái nhợt, cằm đầy đặn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại có chút nhu thuận cực kỳ đáng yêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-lang/3177074/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.