Giữa hè, sau giờ ngọ nắng gắt như lửa, cành cây bị lá che kín không thấy chút rung động, tán cây xòe rộng, bóng râm buồn chán trườn ra xung quanh tạo thành một mảng râm mát. Trên mặt hồ nước xanh trong như ngọc, hơi nước lượn lờ, những đóa sen cánh tím nhị vàng trông như mỹ nhân giấu mình sau những áng mây, ẩn ẩn hiện hiện, thanh nhã đoan trang nhưng cũng toát ra vài phần mị ý.
Trong Trung Tĩnh Hầu phủ đỉnh đỉnh đại danh kinh thành, tiểu Hầu gia Ninh Hoài Cảnh tuổi tác còn nhỏ, mí mắt thùy hạ dường như đang nhìn mặt hồ nhưng tầm mắt lại mơ hồ, cả người biếng nhác dựa vào gốc cây, bắt chéo chân, xiêu xiêu vẹo vẹo như chiếc lá bị phơi nắng cho đến héo. Cử chỉ lỗ mãng như vậy nếu bị lão Hầu gia bắt gặp, không chừng sẽ bị mắng cho một trận: mới ba tuổi đã như thế, nếu không quản giáo sâm nghiêm, tương lai sẽ ra sao chứ!
Sẽ ra sao chứ? Ra thế này chẳng phải là được rồi sao? Nghe riết cũng nhàm, tiểu hài tử mới hơn ba tuổi một chút đã biết học tư thái hất hàm ngang ngược kiêu ngạo của cha mình, vừa buồn chán bứt bứt mấy cọng cỏ, trong lòng vừa nghĩ đến vẻ mặt giận dữ đến đỏ bừng của lão Hầu gia! Ai, cũng không hiểu mẫu thân xinh đẹp như vậy vì sao lại chịu gả cho ông ta chứ?
Ve sầu kêu râm ran, ngày hè nắng chói chang, nóng đến nỗi cỏ dại bị phơi nắng đến héo queo, cũng chỉ có Hoài Tuyên ngu ngốc kia mới có thể ngồi chôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tan-lang/32170/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.