Ôn Nhã Thần nằm mộng, mơ thấy chính mình đang đứng bên ngoài Ỷ Thúy lâu, tú bà cười nói lôi kéo Chu thiếu gia bên người. Bên cạnh người đến người đi, một trận gió nhẹ thổi qua. Hắn vô ý ngẩng đầu, phía chân trời một vì sao nhỏ cô linh (cô độc),giống như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay. Vì thế không kìm nổi lòng vươn tay, trong tay trầm xuống, vì sao trên cao đang nằm trong bàn tay, quang mang ẩn ẩn. Ôn Nhã Thần nắm lấy nó, trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có, cảm giác thỏa mãn đó trước giờ chưa bao giờ có.
Chấm nhỏ run rẩy, không đợi hắn nắm trong tay nhìn kỹ đột nhiên chợt lóe, không tiếng động tan thành bụi đất. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, chỉ một khoảnh khắc đã tan biến cùng thiên địa. Trong lòng đại động, trong đầu “ong ong” loạn hưởng như có thiên quân vạn mã kéo qua. Đau đớn bén nhọn từ ấn đường lan tràn tứ phía, Ôn Nhã Thần không khỏi rên rỉ... Mời các bạn cùng theo truyện Tân Hoan.